TRAO VỀ EM - Trang 43

– Chị Bạch Diệp chứ ai.
Cường khoanh tay ngạo nghễ:
Bạch Diệp chưa bao giờ thật khổ vì anh, trái lại Diệp xem chuyện vừa rồi là
cơ hội để săn sóc anh:
Minh nhướng mày:
– Vậy sao? Có người yêu là bác sĩ cũng sướng. Chỉ cần sổ mũi, hắt hơi
hoặc nhậu xin chút chút đã được khám, điều trị liệu phí. Chúc mừng anh.
Cướng nhíu mày:
– Chúc mừng vì chuyện gì?
Về chuyện anh có bác sĩ riêng ty.
Cường xua tay:
– Cho anh xin đi nhóc. Anh sợ bác sĩ lắm.
Ánh Minh tưng tưng:
– Bác sĩ của mình thì mình sợ, có ai cười anh đâu mà lo.
Cường lắc đầu:
– Em ranh ma lắm. Anh sợ em còn hơn sợ bác sĩ nữa.
Ánh Minh nói:
– Vậy em biến đây, không thôi bác sĩ nhà anh lại mắng sao em dám ... ranh
ma làm anh sợ.
Dứt lời, Ánh Minh chun mũi lè lưỡi trêu Cường trước khi vào nhà. Hành
động trẻ con của cô khiến Cường bật cười. Cô nhóc này thật hồn nhiên, cô
bé làm anh thấy mình trở lại thời trẻ con. Hồi ấy, anh cũng hay chun mũi
nhe răng trêu bọn con gái cùng lớp. Lớn lên, đi làm việc, toàn tiếp xúc với
những người nhiều tuổi, anh dần dà trở nên khô khan, khó tính, và dĩ nhiên
Cường chẳng còn dịp thấy ai chun mũi, lè lưỡi với mình. Bữa nay Ánh
Minh khiến anh cho bâng khuâng.
Anh muốn trêu Ánh Minh như trêu bọn con gái cùng lớp ngày nào quá.
Nghĩ là làm, vì Cường vốn là một tay tinh nghịch cơ mà.
Rất tự nhiên anh bước theo Ánh Minh vào trong. Cô ngạc nhiên nhìn anh
trong khi Cường nhìn quanh căn nhà.
Trước kia đây là nhà kho của gia đình anh. Nó tới trăm lần thấp đến mũi
Cường chẳng khi nào chui vào. Vậy mà bây giờ căn nhà kho tù mù hôi hám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.