TRẬT TỰ THẾ GIỚI - Trang 191

Sự so sánh này là khập khiễng. Trung Quốc khi đó đang phải đối mặt

với 42 sư đoàn quân Xô-viết ở biên giới phía bắc sau một thập kỷ leo thang
thù nghịch lẫn nhau, và cả những bất ổn nội bộ của Trung Quốc. Nước này
có mọi lý do để thử nghiệm một hệ thống quốc tế thay thế để nương tựa.
Không hề có một động cơ nào rõ ràng như vậy trong quan hệ Iran-phương
Tây. Trong thập kỷ vừa qua, Iran đã chứng kiến sự loại bỏ hai trong số các
đối thủ lớn của nước này, chế độ Taliban ở Afghanistan và Iraq của Saddam
Hussein – trớ trêu thay lại là nhờ những hành động của Mỹ – và nước này
đã làm sâu sắc thêm ảnh hưởng và vai trò quân sự của mình tại Lebanon,
Syria, và Iraq. Hai trong số các đối thủ cạnh tranh chính của nước này trong
việc giành ảnh hưởng ở khu vực – Ai Cập và Ả-rập Saudi – đang phải bận
tâm với những thách thức nội bộ ngay cả khi Iran đã có những bước đi
nhanh chóng và thành công rõ ràng trong việc đè bẹp đối lập nội bộ sau
một cuộc nổi dậy đòi dân chủ năm 2009. Các nhà lãnh đạo Iran phần lớn đã
được chào mời vào các địa vị quốc tế đáng trọng mà không cần cam kết bất
kỳ thay đổi lớn nào trong chính sách, và được các công ty phương Tây chèo
kéo về cơ hội đầu tư ngay cả khi các lệnh trừng phạt vẫn đang được thực
thi. Trớ trêu thay, sự nổi lên của phong trào thánh chiến dòng Sunni dọc
biên giới của Iran có thể khiến nước này phải suy nghĩ lại. Nhưng cũng
không kém phần đáng tin cậy rằng Tehran coi bối cảnh chiến lược này như
là thay đổi có lợi cho mình, và tiến trình cách mạng của nước này dường
như được chứng minh là đúng. Việc Iran chọn phương án nào sẽ phụ thuộc
vào những toan tính riêng của nước này, chứ không phải những giả định
của Mỹ.

Cho đến khi cuốn sách này được viết, Iran và phương Tây đã gắn

những ý nghĩa khác nhau cho khái niệm đàm phán. Trong khi các nhà đàm
phán Mỹ và châu Âu nói về triển vọng cho một thỏa thuận hạt nhân với sự
lạc quan thận trọng và kiềm chế tối đa trong các tuyên bố công khai với hy
vọng thúc đẩy một bầu không khí thuận lợi, Giáo chủ Khamenei lại miêu tả
các cuộc đàm phán hạt nhân như là một phần của cuộc chiến tôn giáo bất
tận mà ở đó đàm phán là một hình thức đấu tranh và ngăn cấm sự thỏa hiệp.
Tới tận cuối tháng Năm năm 2014, với sáu tuần còn lại trong khoảng thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.