TRÂU THIẾN - Trang 82

bố là ánh nắng mặt trời có khả năng tiêu diệt vi khuẩn. Ông ta còn nói, Song
Tích đang rét run, lẽ nào mày không thấy những luồng run như những con
sóng đang chạy trên da nó hay sao? Tôi tin là ông Đỗ có những kinh nghiệm
sống phong phú hơn mình nhiều, do vậy mà tôi không hề hé răng tranh luận,
trong lòng cũng muốn đến trạm thú y càng sớm càng tốt để lão Đổng chữa trị
cho nó nên lẳng lặng đi theo ông Đỗ và Song Tích. Kể ra, tôi vẫn còn là một
đứa bé lương thiện!

Tôi vơ một ít cỏ dại bên đường bện thành một chiếc vòng đội lên đầu.

Trước mắt tôi, chiếc đầu hói nhẵn của ông Đỗ loang loáng mồ hôi. Tôi chạnh
lòng, bèn lấy chiếc vòng cỏ trên đầu mình xuống và quăng cho ông Đỗ. Ông
ta chụp lấy, đội lên đầu và nói:

- Thằng nhóc này, càng ngày mày càng được lên rồi đó. Tuổi trẻ là phải

như vậy!

Câu nói của ông Đỗ khiến lòng tôi ấm hẳn lên nhưng miệng vẫn nói:

- Ông à, những lời ông nói nghe có vẻ cổ lỗ sĩ quá, giống như thời Bát

Lộ quân ấy!

- Tiếc thay là con người không thể có mắt trước mắt sau - Ông Đỗ than

thở - Nếu có mắt trước mắt sau, có nói gì đi nữa thì tao cũng đã trở thành
người của Bát Lộ quân rồi!

- Ông ơi, vì sao ngày ấy ông không đi theo Bát Lộ quân? - Tôi hỏi.

- Nói ra có vẻ khó nghe lắm - Ông Đỗ nói - Lúc ấy không ai nghĩ là Bát

Lộ quân sẽ làm nên trò trống gì. Quân Bát Lộ ăn chẳng ra hồn, mặc chẳng
nên thân, vũ khí lại càng thô sơ, đếm đi đếm lại cũng chỉ có mấy khẩu súng
cà tàng, gỉ sét, đạn cũng ít, mỗi người chỉ được phát hai nẹp đạn, đánh nhau
chỉ toàn dựa vào loại lựu đạn tự tạo, mười quả may ra nổ được năm. Quân
đội Quốc Dân Đảng không giống như thế, quân trang rặt một màu xanh lục,
trang bị súng ga-răng của Mỹ, đạn đầu đỏ đít xanh giắt khắp người. Loại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.