TRÂU THIẾN - Trang 94

9.

Trời vẫn chưa sáng, tôi thức giấc vì bị ông Đỗ phát một cú thật mạnh

vào mông. Vẫn còn ngái ngủ, tôi cáu:

- Ông Đỗ! Trời đã sáng đâu?

- La Hán! Không xong rồi… Trâu của chúng ta… chết rồi!

Nghe ông Đỗ nói trâu chết, cơn buồn ngủ của tôi ngay lập tức biến mất.

Tôi cảm thấy vừa sợ hãi vừa vui mừng. Chỉ cần một cú nhảy, tôi đã rời khỏi
cánh cổng và đứng bên cạnh Song Tích. Sương mù dày đặc, tuy trời đã bắt
đầu sáng nhưng không trông thấy gì cả, trước mắt tôi là một màn đen kịt
chẳng khác nào lúc canh ba nửa đêm. Tôi vươn tay sờ sẫm lên thân thể Song
Tích, cảm thấy da nó rất lạnh. Tôi đẩy thật mạnh thân hình nó, nó không hề
có phản ứng. Tôi không tin là Song Tích đã chết, tôi nghi ngờ hỏi ông Đỗ:

- Vì đâu mà ông nói là Song Tích đã chết?

- Chết rồi, chết thật rồi!
- Ông đưa bật lửa cho cháu mượn tí, cháu xem nó đã chết thật chưa.

Ông Đỗ đưa chiếc bật lửa cho tôi, lẩm bẩm như người nằm mơ:

- Chết rồi, chết thật rồi!

Tôi không thèm để ý lời ông ta nữa, đánh lửa rồi giơ cao chiếc bật lửa

lên. Trước mắt tôi, Song Tích đang nằm nghiêng thanh thản, bốn chân duỗi
dài thẳng đuột chẳng khác bốn nòng pháo. Một con mắt nó vẫn đăm đắm
nhìn tôi, lòng trắng và lòng đen vẫn phân biệt rất rõ ràng khiến tôi giật mình.
Chiếc bật lửa tắt ngấm, tất cả lại chìm trong bóng đêm đen kịt.

- Làm sao bây giờ, ông nói đi, chúng ta làm sao bây giờ? - Tôi hỏi.
- Tao cũng chẳng biết phải làm sao bây giờ, cứ đợi đã - Ông Đỗ nói.

- Đợi cái gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.