bằng và bắt đầu tăng tốc chạy như bị ma đuổi. Hình như chú đang vận động
toàn bộ thân hình cũng như toàn bộ sức lực để đạp xe, vừa đạp vừa hét:
- La Hán! Chạy theo lấy đà, vịn vào giá đèo hàng nhảy lên…
Tôi làm theo đúng như lời chú, nắm chặt giá đèo hàng, tung người lên.
Thân hình chú Mặt Rỗ lạng qua một bên, chiếc xe lảo đảo. Chú kêu lên:
- Không xong rồi, không xong rồi!
Chỉ kêu được chừng ấy, cả chú lẫn tôi và chiếc xe đã nằm gọn dưới
mương nước. Trán chú đập vào một hòn đá bên bờ mương rách toạc một
đường, máu rươm rướm chảy ra. Bụng tôi thúc mạnh vào giá đèo hàng, đau
muốn tắt thở. Chú bò dậy, chẳng để ý gì vết thương trên trán, cũng chẳng
quan tâm đến tôi đang ôm bụng nhăn nhó, vội vàng lôi chiếc xe của Quách
Hiếu Thắng lên khỏi mương, đặt nằm trên đường quan sát thật kỹ. Toàn bộ
chiếc xe bị nhúng trong bùn lem luốc hôi thối. Không đắn đo gì cả, chú cởi
phắt chiếc quần dài trên người, chầm chậm lau bùn. Cuối cùng chú dựng
chiếc xe lên, dùng tay quay bàn đạp. Bàn đạp bên phải bị vẹo, không quay
được. Gương mặt thiểu não, chú nói:
- Hỏng rồi, chỉ loáng một cái mà đã hỏng nặng rồi…
- Chú Mặt Rỗ! Trâu của đội chúng ta chết rồi… - Tôi hét lên.
- Chết thì làm thịt ăn! - Chú Mặt Rỗ nổi điên - Mày léo nhéo cái gì? Tất
cả trâu trong đội chết hết thì chúng ta sống những ngày còn lại càng tốt hơn!
Tôi biết là những lời nói của mình buông ra lúc này là không đúng lúc,
nhưng thái độ lãnh đạm đến tàn nhẫn của chú Mặt Rỗ đối với số phận những
con trâu không thể không làm tôi điên tiết. Nếu biết sớm thái độ của những
người đang quản lý đội sản xuất như thế này, không việc gì mà chúng tôi phải
dắt trâu đi suốt mấy ngày đêm; cũng không việc gì mà phải chịu khổ khi dắt
Song Tích đến công xã; cũng không việc gì cảm thấy ân hận và thương xót
khi Song Tích chết. Nhưng quả thật, cái chết của Song Tích đã làm tôi thực