TRẺ EM ĐƯỜNG PHỐ - Trang 100

- Tụi cháu đã quen với tiếng máy bay kiểu này rồi, ai cũng tìm cho
mình một chỗ đặc biệt để trú ẩn qua đêm.
- Chỗ của cháu ở đâu?
- Hầu như đêm nào cháu cũng ngủ ở dưới đường hầm gần nhà ga.
- Thế tối nay thì sao?
- Chắc cháu ở lại đây, đây là đêm cuối cùng, cháu sẽ chẳng có cơ hội
nhìn thấy những gì bọn Đức ra tay với Naples.
Connors hỏi:
- Cháu muốn ở lại đây một mình ư? Có muốn ai đó ở lại làm bạn với
cháu không?
Vincenzo nhìn Connors mỉm cười:
- Toà lâu đài rộng như thế này cơ mà, đủ chỗ cho cả hai đấy chú ạ.
Hai chú cháu ngồi xuống , nấp sau những bức tường dày của lâu đài, chờ
cho thời khắc bắt đầu một đêm huỷ diệt.

*
Những chiếc túi rơi lộp bộp như mưa đá, một chiếc máy bay Đức bay thấp
trên bầu trời thành phố. Nó mở ngăn thường chứa những quả bom, thả ra
hàng ngàn, hàng vạn những viên kẹo socôla ngọt lịm xuống những con
đường vắng vẻ phía dưới. Vincenzo nhìn lên bầu trời, trăng sáng vằng vặc,
kẹo rơi quanh nó như tuyết rơi trong cơn bão mùa đông, nó dang hai tay ra,
nó không thốt nên lời bởi một linh cảm ghê rợn vừa ập đến. Connors không
nhúc nhích, anh nhìn không chớp mắt vào những viên kẹo rơi sát vào giày
của anh, anh hỏi Vincenzo:
- Phải mất bao lâu cháu mới thông báo được một tin xuống cho những
người đứng dưới đường kia?
- Khỏi cần thông báo đâu, chú lính Mỹ ạ. Ai mà chẳng thấy kẹo đang
rơi xuống như mưa chứ.
- Bạn cháu có thể nhìn thấy kẹo, nhưng bạn cháu không biết rằng
không nên ăn kẹo này.
- Theo chú bọn Đức bỏ thuốc độc vào trong đó sao?
Connors đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.