TRÊN BÃI BIỂN CHESIL - Trang 12

Edward đã nhận bằng, bằng giỏi, khoa lịch sử của trường University

College, London. Trong vòng ba năm ngắn ngủi, anh đã nghiên cứu nào
chiến tranh, nổi dậy, nạn đói, bệnh dịch hạch, sự trỗi dậy và sụp đổ của các
vương triều, những cuộc cách mạng đã ngốn mất con cái họ, tình trạng khó
khăn trong nông nghiệp và nghèo nàn trong công nghiệp, sự độc ác của giới
cầm quyền - một hoạt cảnh đầy màu sắc về sự áp bức, nỗi khổ cực và
những niềm tin sụp đổ. Anh hiểu người ta có thể phải sống bó buộc và đạm
bạc tới mức nào, từ thế hệ này sang thế hệ khác. Nhìn tổng quát, những thời
kỳ thanh bình, thịnh vượng như nước Anh giờ đây đang trải qua là hiếm
hoi, và ngay trong thời kỳ đó, niềm vui của anh và Florence là điều cá biệt,
thậm chí độc nhất vô nhị. Trong năm cuối, anh thực hiện một nghiên cứu
chuyên sâu về thuyết “vĩ nhân” trong lịch sử - có đúng lý thuyết cá nhân
hùng mạnh có thể định hình số phận cả một dân tộc là đã lỗi thời? Tất
nhiên thầy giáo hướng dẫn của anh tin như vậy: theo quan điểm của ông,
Lịch sử, bằng chữ hoa tử tế, là một đại tự sự được thúc đẩy bởi những lực
không thể tránh khỏi tới các kết cục tất yếu và cần thiết, và chẳng bao lâu
nữa ngành này sẽ được coi là một môn khoa học. Nhưng những tiểu sử mà
Edward đã nghiên cứu ti mỉ chi tiết - Caesar, Charlemagne, Frederick Đệ
nhị, Catherine Đại đế, Nelson và Napoleon (anh bỏ qua Stalin do thầy
hướng dẫn khăng khăng yêu cầu) - lại cho thấy điều ngược lại. Một nhân
cách độc ác, chủ nghĩa cơ hội trần trụi và sự may mắn, Edward lập luận, có
thể đảo ngược số phận hàng triệu người, một kết luận bướng bỉnh mang lại
cho anh điểm B trừ, suýt nữa thì khiến cái bằng giỏi của anh đi tong.

Một khám phá tình cờ là thậm chí cả thành công thần kỳ cũng chẳng đem

lại bao nhiêu hạnh phúc, chỉ nhân đôi nỗi bất an cùng tham vọng giày vò.
Trong lúc ăn mặc chuẩn bị cho đám cưới sáng hôm đó (áo đuôi tôm, mũ
chóp cao, nước hoa thấm đẫm), anh đinh ninh rằng không một nhân vật nào
trong danh sách đã nghiên cứu có thể biết được sự thỏa mãn anh cảm thấy.
Bản thân niềm hân hoan của anh đã là một dạng của sự vĩ đại. Anh, một
người đàn ông mãn nguyện một cách vinh quang, hay gần như mãn
nguyện. Ở vào độ tuổi hai mươi hai, anh đã tỏa sáng hơn tất cả bọn họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.