“Tôi nghĩ là cậu nghe rất rõ tôi vừa nói
gì,” gã Hastings nói. Gã lại đứng lên, cái
dáng cao lớn lừng lững nuốt chửng
Barney trong chiếc ghế thấp, rồi bước về
phía cửa sổ, ly bia vẫn cầm trong tay.
Lần đầu tiên ánh sáng chiếu rõ khuôn mặt
gã, và khi nhìn theo, Barney cảm thấy
một thoáng rùng mình bất ổn trước cặp
lông mày luôn luôn cau lại và những nếp
nhăn hiểm độc chạy dài xuống khóe
miệng. Đó là một khuôn mặt kiên quyết,
xa xăm, có nét gì đó giống như Ông
Merry của nó, nhưng vẻ lạnh lùng ghê sợ
ẩn giấu đằng sau thì lại hoàn toàn không
giống Ông Merry một chút nào. Barney
thấy mình tha thiết thầm ước giá như có