khỏi phần xác và đang dõi theo những gì
xảy ra với một thoáng tò mò thích thú
trong lúc thân thể vẫn bước đi, mà chẳng
có cảm giác gì hết cả.
Và rồi, như tiếng bật bất chợt của dây
cung, âm thanh đó vang lên.
Thoảng trong khoảng không bên trên đầu
chúng, một con chó tru lên: một tiếng hú
dài kỳ lạ quá đỗi bất ngờ và thảm thiết
đến nỗi trong giây lát tất cả đều đứng
chết trân. Âm thanh đó chầm chậm vang
vọng khắp bến cảng, một thứ âm thanh
rền rĩ, hoang dại, lạnh lẽo như chứa đựng
mọi lời cảnh báo và mọi nỗi kinh hoàng
từng có ở trên đời. Ngay cả gã Hastings