TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 213

tôi đã đạt được, và việc giấu nhẹm nó đi cũng giống như
tôi đã công khai chối từ một mảnh ghép lớn của chính
mình trước cả thế giới. Đến giờ, tôi đã chấp nhận hội
chứng Tourette như người bạn đồng hành trung thành -
một người bạn mà tôi không thể tưởng tượng được mình
sẽ thế nào nếu thiếu n

Tôi quyết định rằng nếu trong tương lai còn tham dự bất
kỳ buổi phỏng vấn nào nữa thì tôi sẽ phải đề cập đến hội
chứng Tourette. Sau đó sẽ nói chuyện cởi mở về nó -
như thế thì nếu tôi được nhận vào làm, nó sẽ không còn
là điều bất ngờ với bất cứ ai. Tôi đã được nghe kể về
những người mắc hội chứng Tourette đi xin việc và che
giấu được những tiếng ồn cũng như cơn co giật từ đầu
tới cuối buổi phỏng vấn, nhưng rồi đến lúc đi làm, mọi
việc vỡ lở và họ nhanh chóng nhận ra rằng mình phải
giải thích rất nhiều về chuyện đó. Tôi không muốn dạy
học ở bất cứ nơi nào mà hội chứng Tourette làm mọi
người nơi đó khó chịu, hoặc vị hiệu trưởng nơi đó không
thể hay không sẵn lòng xây dựng nên một môi trường
chấp nhận sự khác biệt của mọi người.

Ngày hôm ấy của tôi kết thúc với tâm trạng nhìn chung
là qua hai cuộc phỏng vấn đầu tiên, mọi thứ diễn ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.