TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 221

đồng nghiệp? Cho đến lúc này thì tôi đã quá quen với
những câu hỏi này, đến độ khi cần là câu trả lời sẽ tự
động tuôn khỏi miệng. Nhưng ngay cả như thế chăng
nữa thì cũng chỉ còn vài tuần nữa là năm học mới bắt
đầu, thế mà tôi vẫn chưa tiến thêm được bước nào tới
công việc dạy học đầu tiên trong đời.

Lần nào lái xe đến nơi phỏng vấn, tôi cũng để máy điều
hòa chạy hết công suất nhằm xuất hiện với bộ dạng tươi
tỉnh. Giữa tháng tám, tiết trời Georgia rất ngột ngạt oi
bức. Tuy nhiên, bất chấp mọi nỗ lực tự nhắc nhở bản
thân về tầm quan trọng của vẻ ngoài thư thả thoải mái,
tôi biết rằng vẫn khó mà che giấu sự tuyệt vọng.

Khi tôi đến chỗ phỏng vấn, những cơn máy giật phát tác
đặc biệt dữ dội. Tắt động cơ xe, tôi bắt đầu nhai rào rạo,
rồi từ sâu bên dưới cơ hoành phát ra một tiếng la dữ dội
Fa... fa!

Tôi có để vài cây bút trên xe, vì việc cắn một cây bút thi
thoảng cũng giúp tôi bình tĩnh hơn. Thế là tôi lấy ra một
cây bt nhựa màu xanh và cắn vào nắp bút. Dường như
cách này có đôi chút tác dụng và tôi tạm thời im lặng trở
lại. Không thể chuẩn bị thêm gì được nữa. Sẵn sàng hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.