TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 356

cái cách người ta đối xử với tôi ở nơi công cộng, bởi vì
cho đến giờ tôi vẫn bị đá ra khỏi những nơi đông đúc.
Thật vô cùng khó xử cho tôi nếu khi ấy bên cạnh tôi còn
có đồng nghiệp hay bạn bè.

Một ngày nọ, tôi đi ăn trưa ở quán cà phê Buffalo ở
Kennesaw, Georgia, với hai đồng nghiệp ở trường, Susan
Scott và Sandra Keeble. Khi chúng tôi ngồi chưa nóng
chỗ thì người quản lý quán đến và bảo rằng chúng tôi sẽ
phải rời quán nếu tôi cứ tiếp tục làm ồn. Tôi nói cho ông
ấy biết là tôi mắc hội chứng Tourette, nhưng ông ta
không chịu lắng nghe. Tôi lấy ra một tờ thông tin về hội
chứng Tourette nhưng ông ta không thèm đếm xỉa đến
nó, thế là tôi đành đọc nó cho ông ta nghe. Ông ta vẫn
khăng khăng rằng vì tôi đang làm phiền những người
khách khác của quán, nên tôi sẽ phải rời quán. Tôi cố
gắng bảo với ông ta một lần nữa rằng việc đuổi một
người nào đó đi vì họ bị khuyết tật là phạm pháp và tôi
được bảo vệ bởi Đạo luật về Người khuyết tật Hoa Kỳ,
nhưng ông ta dọa sẽ gọi cảnh sát nếu chúng tôi không
chịu đi. Nực cười ở chỗ là việc gọi cảnh sát hẳn sẽ có
ích cho tôi nhiều hơn là cho ông ta. Vì đang đi cùng với
hai đồng nghiệp, nên tôi đã quyết định rằng nếu cứ tiếp
tục phản kháng thế này thì chẳng được lợi lộc gì, thế là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.