TRÊN CON TÀU HƯỚNG TỚI BÌNH MINH - Trang 174

Reepicheep đặt trong lòng thuyền, con thuyền nhỏ tách ra khỏi con tàu
Hướng tới Bình minh, bơi qua thảm hoa li li kéo dài đến vô tận. Cờ xí được
giăng khắp tàu, những tấm khiên sáng lóa đồng loạt vung lên để tiễn chào.
Con tàu cao, to và thân thuộc như mái nhà xưa khi những người trong
truyền ngoảnh đầu nhìn lại từ vị trí thấp hơn của họ, giữa một biển li li bao
quanh. Trước khi nó ra khỏi tầm mắt, họ thấy con tàu bắt đầu và bò từ từ về
hướng tây bằng các mái chèo. Mặc dầu Lucy cảm thấy những giọt lệ cay xè
trong mắt nó cũng không quá buồn như bạn có thể nghĩ đâu. Ánh sáng, sự
tĩnh lặng, cái mùi hương lẫn lộn của biển Bạc và thậm chí theo một cách kì
lạ nào đó cả sự cô liêu cũng có cái gì rất thi vị.

Không cần phải dùng mái chèo vì dòng nước đẩy thuyền băng băng về

hướng đông. Không ai trong số họ cảm thấy cần ăn hoặc ngủ. Suốt đêm ấy
và cả ngày hôm sau họ trôi về hướng đông và khi bình minh ngày thứ ba
bắt đầu rạng lên ở phía trước – với một sự chói chang mà cả bạn và tôi đều
không chịu nổi đâu, kể cả khi chúng ta đeo kính râm màu đen – họ thấy
một cảnh tượng kì vĩ. Như thể có một bức tường dựng lên giữa họ và chân
trời, một bức tường lung linh, chao động, một bức tường màu xám chuyển
dần sang xanh biếc. Rồi mặt trời đi lên, ở bước đi đầu tiên họ nhìn thấy nó
qua bức tường và rồi nó chuyển thành những gam màu lộng lẫy sắc cầu
vồng. Bây giờ thì họ biết rằng bức tường đó chính là một con sóng rất cao
và rất dài – một con sóng hòa vào không phân chia giới hạn với một nơi mà
bạn có thể đã nhìn thấy trên đỉnh một thác nước. Nó cao hơn 10 thước và
dòng hải lưu đẩy họ lao nhanh về phía đó.

Bạn có thể cho rằng họ nghĩ điều đó vô cùng nguy hiểm. Không, họ

không nghĩ thế đâu. Tôi không cho là có bất cứ ai trong bọn nghĩ đến bản
thân mình. Bởi vì bây giờ họ thấy mọi thứ không phải sau lớp sóng mà phía
sau mặt trời. Không thể nhìn về phía mặt trời nếu mắt họ không trở nên
mạnh hơn, khỏe hơn nhờ nước của biển Cuối, để bây giờ họ có thể nhìn
mặt trời đi lên, thấy nó một cách rõ ràng và cả những gì phía sau nó nữa.

Cái mà họ thấy - ở phương đông, phía sau mặt trời - là một rặng núi.

Nó cao đến nỗi không ai trong số họ có thể nhìn thấy ngọn núi hoặc có bao
giờ quên được nó. Không có ai nhớ là đã nhìn thấy bầu trời ở hướng này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.