TRIẾT HỌC HIỆN SINH - Trang 225

sự vật, tức lãnh vực những sở hữu, và như vậy là không thể là
hiện hữu nữa.

Hiện sinh không phải là sở hữu. Nói cách khác, chúng ta

không thể khách thể hóa hiện sinh. Nói khách thể hóa hiện sinh
hay hiện hữu, là nói một điều phi lý. Nói thế cũng như nói rằng
tinh thần là vật chất và vật chất là tinh thần. Vậy mà các triết gia
duy tâm và duy vật đều đã thản nhiên mắc vào tội đó khi các ông
muốn đưa ra những định nghĩa về con người: Họ đã khách thể
hóa con người. Theo Marcel, thì con người bị đối tượng hóa đó
chỉ là con người sự vật (homme chose), không phải con người
chủ thể có tự do và định mệnh.

Marcel đã vạch cho thấy: Người ta có thể vật thể hóa

(chosifier) tất cả những cơ cấu sinh hoạt tinh thần như ý tưởng, dĩ
vãng ta, thân xác ta. Muốn tránh sự sa lầy vào thái độ chiếm hữu,
chúng ta phải sinh hoạt bằng phạm trù hiện hữu, nếu có thể gọi là
phạm trù. Thực ra Marcel không ưa chữ phạm trù, nhất là khi áp
dụng cho hiện hữu. Tại sao? Thưa vì “Bản tính của hiện hữu là
không thể định tính được (incaractérisable). Nói thế không có
nghĩa là hiện hữu bất định đâu, nhưng chỉ có nghĩa là hiện hữu
vượt lên trên tất cả các tính chất người ta xác định về nó”.

Để kết thúc tư tưởng của Marcel về hiện hữu, chúng ta trình

bày tổng quát về thái độ của người hiện sinh. Thái độ đó là: Tin
tưởng (croire). Marcel đã đối chiếu hai hình thức sinh hoạt suy
tưởng (penser) và tin tưởng (croire) với nhau. Ông cho thấy tin
tưởng là thái độ hiện sinh, còn suy tưởng là thái độ luận lý. Khi
suy tưởng, tôi hành động như một chủ thể phổ quát, nghĩa là tôi
làm như bất cứ người nào. Có thể coi như tôi làm thay cho mọi
người: Khi đó tôi là hiện thân của ý thức nói chung. Còn khi tin
tưởng, tôi thực sự đối diện với thực tại: Khi tin tưởng, tôi hành
động như một nhân vị; tôi làm cho tôi, không làm cho ai hết. các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.