TRIẾT HỌC HIỆN SINH - Trang 256

Màu nước biển của chiếc dây đeo quần của chàng Adolphe cứ
một màu đó mãi: Chính cái vẻ lầm lì này làm chàng Roquentin
buồn nôn.

Cuộc đời nàng Anny. - Nàng là một cô chiêu đãi viên trong

tiệm cà-phê Roquentin quen đến tiêu phí thời giờ. Chẳng lẳng lơ
mà cũng chẳng khuê các, nàng là tiêu biểu cho “đợt sống mới”.
Thân hình nàng là một sức sống mơn mởn, và tâm trí nàng cũng
thản nhiên như cây cỏ: Không một ý niệm về luân lý và đạo đức,
nàng “làm tình” như uống ly rượu mùi. Không một chút suy nghĩ
về hành vi đó, không một ý niệm về tội phúc. Nàng sống như cây
mọc lên, như nước sông trôi theo dòng. Nàng sống trong hiện tại
không hề hướng đến tương lai, và nhất định là không bao giờ
nghĩ đến ý nghĩa của cuộc nhân sinh. Nàng sống, và chỉ sống
thôi: Ăn, ngủ, đi kiếm tiền, may sắm, thỏa mãn nhục dục: Đời
nàng chỉ có bấy nhiêu. Bà chủ tiệm cà-phê, bà chủ của nàng, còn
tệ hơn thế nữa: Bà sống phi luân một cách đáng sợ. Bà buôn bán
phát tài; ăn ngon mặc đẹp, bà cảm thấy tiếng gọi thúc bách của
xác thịt; không chồng con chi hết, bà được tự do làm tình với mấy
người khách hàng quen thuộc, trong số đó có chàng Roquentin.

Tóm lại, nàng Anny và bà chủ tiệm cà-phê chỉ sống cuộc đời

sinh lý, sống như cầm thú và thảo mộc. Sartre gọi sống như thế là
“sống thừa ra” (se survivre): Sống mà không biết sống để làm gì.
Cho nên trong đoạn kết cuốn Buồn nôn, Sartre đã xếp những
người như nàng Anny vào hàng sự vật, ăn ngủ, ăn ngủ, sống từ
từ, êm êm, như những cây kia và như vũng nước này”. Nàng
Anny bị coi như sự vật, vì nàng sống cho hiện tại, không một dự
phóng nào cho tương lai.

Trên đây là những ý tưởng của Sartre về hữu thể tự thân

trong tiểu thuyết Buồn nôn. Bây giờ chúng ta thử siết chặt những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.