TRIẾT HỌC TÂY PHƯƠNG TỪ KHỞI THỦY ĐẾN ĐƯƠNG ĐẠI - Trang 112

từ giã các anh và đi đến niềm vui của những kẻ có phúc, - những lời ấy an ủi các
anh và bản thân tôi, nhưng tôi vẫn nhận thấy không có tác dụng gì đối với Criton.
Và vì thế tôi muốn các anh là sự bảo đảm cho tôi đối với anh ấy lúc này, giống
như anh ấy đã là sự bảo đảm cho tôi trước các quan toà rằng tôi sẽ ở lại, và các
anh phải bảo đảm cho tôi đối với anh ấy rằng tôi sẽ không ở lại mà sẽ ra đi; và lúc
đó anh ấy sẽ bớt đau khổ trước cái chết của tôi, và không phải khóc lóc khi nhìn
thấy thi thể tôi được hoả thiêu hay an táng. Tôi không muốn anh ấy buồn phiền vì
số phận nghiệt ngã của tôi, hãy nói lúc chôn cất tôi: - Thế là chúng ta đặt Socrate
nằm xuống, hay thế là chúng ta đi theo ông tới mồ hay chôn cất ông; vì những lời
nói sai lạc tự nó không chỉ là một điều xấu, nhưng chúng làm ô nhiễm linh hồn vì
cái xấu. Vì vậy, hãy vui lên anh Criton và nói rằng anh chỉ đang chôn cất thi thể
của tôi mà thôi, và hãy làm mọi điều bình thường theo thói quen, và những gì anh
nghĩ là tốt nhất.

Sau khi nói xong những lời này, ông đứng dậy và đi vào trong buồng để tắm;
Criton đi theo ông và bảo chúng tôi đứng chờ. Vì thế chúng tôi đợi ở ngoài, nói
chuyện với nhau và nghĩ về chủ đề cuộc nói chuyện của ông, và cũng nghĩ về nỗi
đau to lớn của chúng tôi; ông như một người cha mà chúng tôi đang phải chia lìa,
và chúng tôi sắp sống phần còn lại của đời mình như những đứa trẻ mồ côi. Khi
ông tắm xong, người ta đưa các con đến gặp ông (ông có ba con trai, một đứa đã
lớn và hai đưa còn nhỏ); và các phụ nữ trong gia đình ông cũng đến. Ông nói
chuyện với họ, trối trăng đôi lời trước mặt Criton, đoạn ông từ biệt họ và trở lại
với chúng tôi.

Lúc này, hoàng hôn sắp xuống, vì ông đã ở lại trong nhà khá lâu. Khi ông ra
ngoài, ông lại ngồi xuống với chúng tôi sau khi ông tắm, nhưng không nói gì
nhiều. Một lát sau, người cai tù, cũng là người phục vụ của nhóm Mười Một,
bước vào đứng cạnh ông và nói: - Socrate, tôi biết ông là con người cao quí nhất,
hiền lành nhất, và tốt nhất trong những người đã từng sống ở đây. Tôi biết ông sẽ
không giống những người khác giận dữ và chửi rủa tôi khi tôi phải vâng lời chính
quyền bắt họ uống thuốc độc. Thực vậy, tôi chắc chắn ông sẽ không tức giận đối
với tôi; vì như ông biết, lỗi là ở những người khác chứ không phải ở tôi. Vì vậy,
chúc ông an bình, và cố gắng chịu đựng điều phải đến - ông biết tôi làm là vì bổn
phận. Nói xong, anh ta bật khóc và quay ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.