TRIẾT HỌC TÂY PHƯƠNG TỪ KHỞI THỦY ĐẾN ĐƯƠNG ĐẠI - Trang 113

Socrate nhìn theo anh ta và nói: tôi cũng chúc anh những điều tốt lành, và sẽ làm
như lời anh nói. Rồi ông quay lại phía chúng tôi và nói: Anh ấy thật dễ thương.
Kể từ khi tôi bị giam cầm, anh ấy luôn luôn đến thăm và đối xử hết sức tử tế với
tôi

Và bây giờ anh ta tỏ ra quảng đại biết bao khi cảm thấy đau buồn cho tôi. Criton,
chúng ta phải làm như lời anh ấy nói; vì thế, hãy mang chén thuốc độc đến cho
tôi nếu đã có sẵn; nếu không, hãy bảo người phục vụ chuẩn bị.

Criton nói: "nhưng mặt trời vẫn còn trên đỉnh đồi, và con biết rằng nhiều người
đã uống thuốc độc rất trễ, và sau khi nghe lời loan báo của họ, họ ăn uống và vui
vẻ với những người thân của họ; thầy không cần phải vội - có đủ thời giờ cho
thầy cơ mà."

Socrate nói: Đúng thế, Criton, và những người mà anh nói tới đều hành động
chính đáng, vì họ nghĩ họ có thể có lợi nhờ sự chần chừ; nhưng tôi có lý khi
không theo gương họ, vì tôi không nghĩ được lợi gì khi trì hoãn uống thuốc độc;
nếu làm thế, tôi sẽ trở nên trò cười cho chính mình vì tìm cách cứu vãn một cuộc
sống đã hết rồi. Vậy, xin anh cứ làm như tôi nói, đừng từ chối tôi.

Criton ra dấu cho người hầu đang đứng gần đó; người này đi ra và sau một lát
quay trở lại cùng với người cai tù mang theo chén thuốc độc. Socrate nói : Anh
bạn yêu quí, anh có kinh nghiệm trong việc này, xin chỉ dẫn cho tôi phải làm thế
nào? Người ấy nói: Ông chỉ cần đi đi lại lại cho tới khi chân ông nặng trĩu, và rồi
nằm xuống, lúc đó thuốc độc sẽ có tác dụng. Đồng thời anh đưa chén thuốc cho
Socrate; và một cách thoải mái, dịu dàng, không một chút sợ hãi hay biến sắc
mặt, Socrate chăm chú nhìn anh, cầm lấy chén thuốc và nói: Tôi có được vẩy
nước thuốc này để kính thần không? Người ấy trả lời: Ông Socrate, chúng tôi chỉ
chuẩn bị vừa đủ lượng thuốc. Ông nói: Tôi hiểu, nhưng tôi có thể phải cầu xin các
thần ban phước cho cuộc hành trình sang thế giới bên kia, ước gì được như lời tôi
nguyện. Rồi ông nâng chén thuốc lên môi, hoàn toàn mau mắn và vui vẻ, uống
cạn chén thuốc độc. Cho tới lúc này, chúng tôi vẫn cố gắng kềm chế được sự đau
buồn; nhưng bây giờ khi nhìn thấy ông uống, và cũng thấy rằng ông đã cạn chén,
chúng tôi không thể chịu đựng nổi nữa, và nước mắt tôi cứ tuôn trào không tài
nào kìm lại được; vì vậy, tôi lấy tay che mặt và khóc, không phải khóc cho ông,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.