TRIẾT HỌC TÂY PHƯƠNG TỪ KHỞI THỦY ĐẾN ĐƯƠNG ĐẠI - Trang 1922

thị "mèo" không phải là "màu" cũng không phải là "màn") hay trong cái mà
chúng định nghĩa đối nghịch với ("ngủ" được hiểu nhờ đối lập với "thức").

Để làm nổi bật sự hàm hồ của ngôn ngữ, Derrida chế ra từ "différance". Trong
tiếng Pháp, từ này phát âm không khác với từ "différence", phát sinh từ động từ
"différer", vừa có nghĩa là"khác với" vừa có nghĩa là "dời lại". Trong khi định
nghĩa với différence nhắc chúng ta nhớ rằng các biểu thị dời lại ý nghĩa bởi vì
chúng vừa khác với nhau, từ viết différance kêu gọi chú ý đặc biệt tới các giới
hạn của từ nói. Từ nói không thể thiết lập sự phân biệt về âm giữa différence và
différance. Như thế Derrida đặt câu hỏi về việc truyền thống dành ưu tiên cho từ
nói trên từ viết, là điều đã xảy ra ít là từ thời Platon. Ví dụ, trong Phèdre, đã đặt
từ viết rời xa Mô thể Lý tưởng hơn là từ nói. Tuy nhiên, Derrida cho thấy rằng
cho dù Platon đã cố gắng đặt lời nói gần với nguồn ý nghĩa hơn, ông cũng không
thể loại bỏ từ viết ra khỏi hệ tư tưởng của ông. Ở một chỗ trong Phèdre, Platon
cho rằng lời nói "được viết trong linh hồn của người nghe".

Đây mới chỉ là một trong số nhiều ví dụ cho thấy Derrida liên tục vạch ra những
kiểu nói bị kiềm chế thậm chí nơi một nhà tư tưởng có hệ thống nhất. Theo
Derrida, mọi hệ thống tư tưởng đều chứa những "dấu vết" của cái mà họ định
nghĩa chống lại. Chẳng hạn, trong khi nhiều nhà tư tưởng từng nghĩ rằng văn
chương chỉ là một thứ triết học dùng để trang trí, Derrida đã đảo ngược cấp bậc
này để nói rằng lối nói triết học chỉ là một thứ thuốc văn chương - một giả định
khó nuốt đối với nhiều người. Theo Derrida, mọi lối viết đều bị giản lược (hay
nâng cao) tới cùng một mức độ, mà không có sự ưu tiên của một văn thể khác.
Điều này có thể cắt nghĩa tại sao thuyết giải cơ cấu - với việc nó đọc kỹ bản văn
để phát hiện hoạt động của ngôn ngữ chống lại chính nó - đã có ảnh hưởng lớn
nhất của nó trong văn học, hơn là trong triết học.

Chữ ký, sự kiện, bối cảnh (Signature, fait, contexte)

Bài trích dưới đây phô bày những chủ đề giải cơ cấu. Derrida bắt đầu bằng cách
giải cơ cấu từ biểu thị "truyền thông", bằng cách cho thấy bối cảnh sẽ không giúp
làm sáng tỏ ý nghĩa của từ này như thế nào. Kế đến, ông khai thác khái niệm của
Austin về một hành vi lời nói, và ông đồng ý với rất nhiều điểm trong đó. Nhưng
sau cùng, ông lý luận rằng Austin vẫn chỉ đang hoạt động trong lãnh vực siêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.