TRIẾT HỌC TÂY PHƯƠNG TỪ KHỞI THỦY ĐẾN ĐƯƠNG ĐẠI - Trang 455

quốc là trái với quyền con người, điều ấy phái sinh một cách hiển nhiên từ những
gì đã được trình bày trên đây.

Vả chăng, mọi quyền tài phán đều có trước vị thẩm phán; thật vậy, chính vị thẩm
phán được phối trí cho quyền tài phán chứ không phải điều ngược lại. Vậy mà Đế
quốc là một cơ quan tài phán chứa đựng trong lòng nó mọi quyền tài phán thế tục.
Như vậy, nó cũng có trước vị thẩm phán của nó, đó là hoàng đế, bởi vì hoàng đế
được phối trí cho Đế quốc chứ không phải Đế quốc cho hoàng đế. Như vậy, hiển
nhiên là hoàng đế không thể thay đổi mô hình tài phán này trong tư cách là hoàng
đế bởi vì ông nhờ có nó mới được là hoàng đế.

Bây giờ tôi nói thế này: hoặc là Constantin là hoàng đế khi ông thực hiện việc
hiến tặng kia cho Giáo hội (theo người ta nói), hoặc ông không phải là hoàng đế.
Nếu ông không phải là hoàng đế, tất nhiên ông không thể để đưông cái gì của đế
quốc; còn nếu ông là hoàng đế, thì một sự điều xử như vậy là một cách giảm trừ
quyền tài phán, ông không thể làm điều đó trong tư cách hoàng đế. Hơn nữa, nếu
một hoàng đế có thể tách ra một phần quyền tài phán của đế quốc, thì một người
khác cũng có thể và vì cùng lý do. Vậy mà, bởi vì một tài phán thế tục là một cái
gì hữu hạn, nên chuyện này sẽ đưa đến hậu quả là quyền tài phán đầu tiên sẽ có
thể bị giản quy thành hư không: điều này quả là phi lý, không chấp nhận được!

Ngoài ra, bởi vì kẻ nào tặng dữ thì cư xử như một tác nhân, còn kẻ tiếp nhận thì
cư xử như một thụ nhân, như Aristote chủ trương trong Đạo đức học cho
Nicomaque, để cho sự hiến tặng được hoàn thành, thì không chỉ đòi hỏi người
cho có tư thế thích nghi, mà đòi hỏi người nhận cũng thế. Thật vậy, "hành vi của
tác nhân được bài trí sẵn trong thụ nhân".

Vậy mà Giáo hội không hề được dự bị để tiếp quản những của cải thế gian, bởi
chính một phương châm minh nhiên cấm chỉ Giáo hội làm điều ấy. Ta hãy đọc
Phúc âm theo thánh Matthieu: "Người không được chiếm hữu vàng hay bạc,
chẳng được mang theo tiền nơi thắt lưng hay túi xách để đi đâu"… Tôi không
nhìn thấy đoạn nào trong Kinh Thánh cho phép Giáo hội được phép sở hữu vàng
bạc của cải thế gian. Do vậy, nếu Giáo hội không thể tiếp nhận, thì giả sử rằng
Constantin đã tự ý tặng cho, thì hành vi đó của ông vẫn là bất khả, xét vì sự thiếu
tư thế thích hợp để nhận của kẻ được ban tặng. Như vậy đã rõ rằng Giáo hội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.