TRIẾT HỌC TÂY PHƯƠNG TỪ KHỞI THỦY ĐẾN ĐƯƠNG ĐẠI - Trang 67

ÉLIAS, Bình luận về các phạm trù của Aristote

(1) Một đàng là hữu thể hình thức (Être formel), một đàng là hiện hữu khả giác
(existence sensible), đó là hai quan điểm mà biện chứng pháp đem đối lập với
nhau

(2) Aristote còn ghi lại bốn luận chứng: luận chứng phân đôi, Achille và con rùa,
mũi tên bay đứng yên và sân vận động

(3) Cử chỉ này đôi khi lại được gán cho Diogène, một triết gia hoài nghi khinh
bạc khác, người đưông thời với Platon.

Nhất thể và phức thể (L’Un et le Multiple)

Zénon chứng tỏ rằng nếu Nhất thể là hữu thể không đa phức, như vậy nó không
thể hiện hữu bởi vì mỗi một hiện thể khả giác đều tất yếu là đa phức, vậy thì hữu
thể là đa phức.

EUDÈME (Một môn đồ của Aristote, được thầy đề tặng quyển sách Đạo đức cho
Eudème, thế kỷ thứ tư trước C.N.)

Dường như Zénon đưa ra một vấn đề nan giải (aporie), xét sự kiện là mỗi một
hiện thể khả giác được gọi là hữu thể đa phức, vừa bởi những thuộc tính của nó,
và khả tính bị phân chia của nó (a) trong khi điểm, ông không đặt nó như là Nhất
thể (b). Bởi vì cái gì mà cộng vào cũng không làm tăng thêm, mà trừ đi cũng
không hề giảm bớt, thì cái đó, dưới mắt ông, không thuộc về những hiện thể
(existants).

EUDÈME, Vật lý học

a. Phép lưỡng nhân (la dichotomie), chia đôi cái liên tục, có thể theo đuổi đến vô
tận

b. Điểm, cái tương đưông với con số, là một đơn vị không đại lượng, và bị tước
mất hiện hữu (xem lập luận ở dưới đây, do Simplicius trình bày)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.