Tri
ết-lý Đại-Đồng
185
gay g
ốc, những ánh nắng gay-gắt lẫn dịu-dàng, những
dòng sông u
ốn khúc, những tấm lòng hớn-hở cũng như
nh
ững nỗi-niềm đau thương. Xuân là tất cả những hương
s
ắc của đất trời hoà-hợp lại. Xuân là tất cả những nét đẹp
và x
ấu hoà lẫn nhau trong đó thể hiện sâu xa nhất cái đẹp
v
ĩnh-cữu và ngự trị trên ấy một ánh dương quang. Tóm lại
Xuân là kho
ảng thời-gian thịnh sáng của một chu-kỳ thời-
gian l
ẫn không gian. Đó lý Đạo nhiệm-mầu là thế.
“Trong t
ốt có xấu, trong xấu có tốt, nhiều cái xấu
t
ạo nên cái tốt, nhiều cái tốt tạo nên cái xấu mới lại do
nh
ững cái gọi là xấu ấy hoà-hiệp nhau thành điểm tốt
hoàn-toàn.
“Còn phân tán là còn luân l
ạc ra đi, khi hoà- hợp
là lúc đầm-ấm trở về. Đi, về mãi mãi cho cùng tận càn-
khôn để chơn-linh mãi cao-trọng đó là lý chơn-chánh nhất
c
ủa Đạo-mầu.
“Tôn-giáo
ở địa-cầu tuy nhiều như thế và dường
ph
ản-khắc nhau nhưng sự thật vẫn hoà-hợp lẫn nhau. Nếu
không có sáo, không tr
ống, không kèn, không đàn, không
nh
ịp phách, không dễ khi tạo bản Đại-hòa. Nhiều chơn-
linh t
ấn-hóa không đồng đều thì có nhiều Tôn-giáo mở ra
để thích hợp cho trình-độ của họ, Thầy cho mở Đạo cùng
kh
ắp các nơi không khác nào Thầy cho nhiều trẻ đi học
t
ừng phần, từng cách xử-dụng nhạc-cụ, để một ngày nào
đó họp lẫn nhau lập thành một phiên Đại-Nhạc-hội. Phiên
Đại-hội ấy ngày nay chính là Hội-Long-Hoa. Bản Hoà-tấu
ấy là bản Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ. Nơi Đại-hòa-tấu ấy
là Tòa-Thánh Tây-ninh t
ại nước Việt-Nam của các con”
Ngày nay, Đức Chí-Tôn mở Đạo dùng cả Âm,
thinh, s
ắc, tướng, để cảm hóa nhân-tâm không gì bằng
Âm-nh
ạc. Lại nữa linh-hồn của Đạo phải kể đến: Nhạc, Lễ