TRIẾT LÝ ĐẠI ĐỒNG - Trang 237

Tri

ết-lý Đại-Đồng

237

song mượn chữ gọi là“ ĐẠO” (hữu vật hỗn thành, tiên-

thiên địa sanh, tịch hề, liêu hề, độc lập nhi bất cải, châu
hành nhi b

ất đã i, khả dĩ vi thiên hạ mẫu, Ngô bất tri kỳ

danh, t

ự chi vị Đạo)

-Nho-giáo: Chu-liêm-

Khê là người Trung-hoa sanh

vào kho

ảng năm 1.017-1.073) nói rằng: “Vô cực nhi Thái-

c

ực”.

S

ở dĩ nói rằng “Vô cực” mà “Thái cực” là vì Thái-

c

ực ở trong vô-cực mà ra (hữu sanh ư vô).

“Ho

ặc nói rõ là: Vô-cực là cái bản thể vô-vi tự tại,

l

ặng lẽ bất biến, người ta dùng ngôn-ngữ để mô-tả thì

không nói rõ

được, dùng trí phàm để ngẫm-nghĩ thì không

ng

ẫm-nghĩ nỗi, nhưng đứng về phương diện Dịch-lý thì

g

ọi Vô-cực là Thái-cực là đầu mối sanh âm dương.

-Ph

ật-giáo: Phật-giáo gọi ĐẠO là chơn-như. Có câu

nói r

ằng:“Chơn-như giả vũ-trụ chi bản thể, nãi bất sanh bất

di

ệt, vô thủy, vô chung, bất tăng, bất giảm” Nghĩa là

Chơn-như là bản thể của vũ -trụ, chẳng sanh, chẳng diệt,

không trước, không sau, chẳng thêm, chẳng bớt. Tịnh thì
g

ọi Chơn-như, Động thì hóa-dục vạn-vật (chư pháp).

“Tóm l

ại: Khí Hư-vô, cái Vô-danh, vô-cực, chơn-

như, danh từ tuy khác nhưng tựu trung đều chỉ về một bản
th

ể: “không”.

“Có điều nên lưu-ý là: tuy nói ĐẠO là vô-danh, vô-

hình, vô s

ắc, tức cái bản thể “không” nhưng cái bản thể

“không”

ấy, chẳng phải trống rỗng, mà nó lại là “có” tức là

cái “di

ệu-hữu” là năng-lực sanh-hóa. Đạo-đức-kinh

chương 14 nói rằng:

“Đạo có ba trạng thái là : Di, Hi, Vi .

-Di là xem mà ch

ẳng thấy, nên gọi là “Di”

-Hi là lóng mà ch

ẳng nghe, nên gọi là “Hi”

-Vi là b

ắt mà chẳng nắm được,nên gọi là “VI”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.