TRÒ CHƠI CẤM - Trang 16

"Khoảng 17, 18 tuổi. có lẽ thế. "

"Hừ... " Bố dưỡng nói giọng giễu cợt, "Sinh viên 22 tuổi bị học sinh

cấp III cướp! Nhà ta đúng là rất sẵn nhân tài nhỉ? "

Bà mẹ bước lại, "Ông đừng nói cái giọng như thế. "

Bố dượng chỉ vào Lục Tấn Bằng, nói, "Bà nhìn con trai bà, nhìn cái đồ

đần thối này đi! Bà còn cấm tôi nói à? "

"Thế ông muốn tôi phải làm sao? " Bà mẹ nói.

"Phải! Bà có thể làm gì chứ? " Bố dượng nói, rồi nhìn sang Lục Tấn

Bằng với ánh mắt thông cảm, "Thực ra cũng chẳng trách mày được. Ai bảo
cha mày là cái đồ bị thịt, đúng không? Cha nào con nấy mà! "

Bao năm qua chịu đụng sự ghẻ lạnh, chế nhạo của bố dượng, Lục Tấn

Bằng đã quen, đã "trơ" rồi, nhưng hôm nay ông ta dám lôi cả cha đẻ của
anh ra ... một ngọn lửa bỗng cháy lên trong lòng anh, đôi mắt anh mở to,
căm giận trừng trừng nhìn bố dượng.

"Ông quá đáng rồi đấy! " Bà mẹ cũng tức giận lên tiếng, "Người ta đã

chết rồi, ông ác khẩu như vậy không muốn tích đức sao? "

"Sao? Tôi nói sai à? " Bố dượng nhìn Lục Tấn Bằng, giọng khiêu

khích, "Tự mày nói xem, bố mày có phải là gã thộn không? Bắt chước
người ta đi buôn, rốt cuộc bị lừa sạch vốn liếng, rồi treo cổ tự tử như đồ đàn
bà vô dụng. Đó không phải là sự thật à? Tao nói oan cho ông ta chắc? "

Lục Tấn Bằng toàn thân run rẩy, cổ họng nóng bỏng như sắp hộc máu.

Ánh mắt đầy phẫn nộ, anh gằn từng tiếng, "Ông, không, được, phép, hạ,
nhục, bố, tôi! "

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.