TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 131

“Tại sao cậu chờ?” Dink hỏi.

“Không đói.”

“Well, giờ thì cậu biết tại sao tớ không phải là chỉ huy rồi đấy.”

Ender đã từng tự hỏi điều đó.

“Thực ra từ, họ có lên chức cho tớ hai lần, và tớ từ chối.”

“Từ chối?”

“Họ lấy tủ của tớ đi và giường và bàn, đang ký cho tớ một buồng của

chỉ huy và đưa cho tớ một binh đoàn. Nhưng tớ chỉ ngồi trong doanh trại
cho đến khi họ đầu hàng và để tớ vào lại binh đoàn của một ai đó.”

“Tại sao?”

“Vì tớ sẽ không để họ làm thế với tớ. Tớ không thể tin được cậu vẫn

chưa nhìn thấu tất cả những thứ mắc dịch này, Ender. Nhưng mà tớ đoán
cậu còn trẻ quá. Những binh đoàn khác, họ không phải là kẻ thù. Các giáo
viên, họ mới chính là kẻ thù. Họ khiến chúng ta đánh nhau, ghét nhau. Trò
chơi là tất cả. Thắng thắng thắng, chẳng có nghĩa lý gì. Chúng ta tự giết
mình, phát điên lên vì tìm cách đánh bại những đứa khác, và trong lúc đó
bọn quỷ già đó quan sát chúng ta, nghiên cứu, tìm kiếm điểm yếu của
chúng ta, rồi quyết định xem chúng ta có đủ tốt hay không. Được thôi, đủ
tốt để làm gì? Khi họ mang tớ lên đây, tớ sáu tuổi. Tớ biết cái quái gì được
chứ? Bọn họ quyết định rằng tớ phù hợp với chương trình, nhưng chằng ai
hỏi tớ liệu chương trình có phù hợp với tớ hay không.”

“Vậy tại sao anh không về nhà?”

Dink nhếch mép cười. “Bởi vì tớ không thể từ bỏ trò chơi.” Cậu ta kéo

kéo lớp vải bộ áo phi hành đang nằm trên giường cạnh mình. “Bởi vì tớ yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.