TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 132

thứ này.”

“Vậy tại sao không làm chỉ huy?”

Dink lắc đầu. “Không đời nào. Nhìn xem chuyện gì xảy ra với Rosen

kìa. Thằng nhỏ điên rồi. Rose de Nose. Ngủ với chúng ta thay vì trong
phòng của nó. Vì sao? Vì nó sợ phải ở một mình, Ender. Sợ hãi bóng tối.”

“Rose?”

“Nhưng mà họ đã biến nó thành chỉ huy, thế nên nó phải cư xử như một

chỉ huy. Nó không hề biết mình đang làm gì. Nó thắng, nhưng chính điều
đó mới là thứ nó sợ nhất, bởi vì nó không biết tại sao nó thắng, ngoại trừ
chuyện tớ có nhúng tay vào chuyện đó. Bất cứ lúc nào cũng có thể có ai đó
nhận ra rằng Rosen không phải là một thứ tướng quân Isaren kỳ diệu có thể
thắng bất cứ trận chiến nào. Nó không biết tại sao ai đó thắng hay thua.
Không ai biết cả.”

“Điều đó không có nghĩa là nó điên, Dink.”

“Tớ biết, cậu mới ở đây một năm, cậu nghĩ những người ở đây là bình

thường. Well, họ không bình thường. Chúng ta không bình thường. Tớ vào
thư viện, tớ gọi lên trên bàn vài quyển sách. Mấy quyển cũ thôi, họ sẽ
chẳng bao giờ cho chúng ta thứ gì mới, nhưng tớ cũng có khái niệm khá tốt
về chuyện trẻ con phải như thế nào, và chúng ta không phải trẻ con. Trẻ con
có thể thỉnh thoảng thua, và chẳng ai thèm quan tâm. Trẻ con không ở trong
quân đội, không là chỉ huy, không thống trụ bốn mươi đứa khác, điều đó
thực sự vượt quá sức chịu đựng của bất cứ ai để không phát điên lên một
chút.”

Ender cố nhớ lại xem những đứa trẻ khác là như thế nào trong lớp cậu ở

thành phố. Nhưng tất cả những gì cậu có thể nghĩ tới là Stilson.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.