TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 134

“Vậy có thể tớ sai. Nhưng cứ nhìn Bonzo, chỉ huy cũ của cậu kìa. Nó là

cả một tấm gương cho lòng tự tôn Tây Ban Nha. Nó không thể chấp nhận
cho mình có điểm yếu. Giỏi hơn nó, đó là cả một lời lăng mạ. Mạnh hơn
nó, điều đó cũng giống như cắt bi của nó vậy. Đó là lý do nó ghét cậu, bởi
vì cậu đã không chịu đựng khi nó cố trừng phạt cậu. Nó ghét cậu vì điều
đó, nó thực lòng muốn giết cậu. Nó điên rồi. Tất cả chúng nó điên hết rồi.”

“Và anh thì không?”

“Tớ cũng điên, anh bạn nhỏ ạ, nhưng ít nhất thì khi tớ phát điên, tớ sẽ để

mình trôi một mình trong không gian và cơn điên ấy, nó sẽ trôi ra khỏi tớ,
thấm vô mấy bức tường, và nó sẽ không thoát ra cho đến khi có trận đấu và
mấy đứa nhóc đập mình vô tường làm cho cơn điên bật ra.”

Ender mỉm cười.

“Và cậu cũng điên nữa,” Dink nói. “Nào, đi ăn thôi.”

“Có lẽ anh vẫn có thể thành chỉ huy mà không điên. Có lẽ biết về cơn

điên sẽ giúp anh không sa vào nó.”

“Tớ không để bọn khốn kiếp điều khiển tớ đâu, Ender. Bọn họ cũng đã

đóng cọc được cậu rồi, và bọn họ không tính cư xử nhẹ nhàng với cậu đâu,
cứ nhìn xem họ đã làm được gì với cậu rồi kìa.”

“Họ vẫn chưa làm gì ngoại trừ thăng chức cho em.”

“Và việc đó khiến đời cậu dễ dàng quá chừng, neh?”

Ender cười và lắc đầu. “Vậy thì anh đúng.”

“Họ nghĩ rằng họ đã đông đá được cậu. Đừng cho phép họ.”

“Nhưng đó là lý do em tới,” Ender nói. “Để họ biến em thành công cụ.

Để cứu thế giới.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.