TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 248

trưởng lon ton chạy theo. Một đứa chạy ra trước và mở cửa. Chúng kiểm
tra phòng, bắt Ender hứa sẽ khóa cửa, và bỏ đi ngay trước khi đèn tắt.

Có một tin nhắn trên bàn cậu.

ĐỪNG Ở MỘT MÌNH. KHÔNG BAO GIỜ. – DINK

Ender cười toe toét. Vậy là Dink vẫn là bạn cậu. Đừng lo lắng. Chúng sẽ

không làm gì tớ đâu. Tớ có binh đoàn của mình.

Nhưng trong bóng tối cậu không có binh đoàn. Đêm đó cậu mơ về

Stilson, chỉ là giờ đây cậu nhận ra Stilson lúc đó nhỏ đến thế nào, chỉ mới
có sáu tuổi, rằng cái điệu bộ giả vờ cứng cỏi của nó lố bịch đến thế nào; và
rồi trong mơ Stilson và bạn bè của nó trói Ender lại để cậu không thể đánh
lại, và rồi mọi thứ mà Ender đã làm với Stilson trong đời thực, giờ chúng
làm lại với cậu trong mơ. Và sau đó Ender thấy mình bập bẹ như một thằng
ngốc, cố gắng hết sức để ra lệnh cho binh đoàn của mình, nhưng tất cả
những gì cậu nói ra được đều vô nghĩa.

Cậu thức dậy trong bóng tối, và cậu hoảng sợ. Rồi cậu tự trấn an mình

khi nhớ lại rắng chắc chắn các giáo viên phải đánh giá cao cậu, hoặc là họ
đã không đặt quá nhiều áp lực lên cậu đến thế; họ sẽ không để bất cứ
chuyện gì xảy ra cho cậu, không gì có hại, theo bất cứ cách nào. Chắc chắn
là khi những đứa trẻ lớn hơn tấn công cậu trong phòng chiến đấu nhiều năm
trước, đã có những giáo viên đứng ngay bên ngoài phòng, chờ xem chuyện
gì sẽ xảy ra; nếu tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát, họ hẳn đã bước ra và
dừng nó lại. Mình hầu như có thể chỉ ngồi đây và không làm gì hết, và họ
hẳn đã hiểu và giúp mình vượt qua dễ dàng. Họ thúc đẩy mình hết mức có
thể trong trò chơi, nhưng ngoài trò chơi họ sẽ giữ mình an toàn.

Với niềm tin đó, cậu ngủ lại, cho đến khi cửa phòng mở ra một cách nhẹ

nhàng và trận đấu buổi sáng được để lại trên sàn để cậu tìm thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.