TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 250

Cậu lột bộ áo phi hành đã bốc mùi vì mồ hôi ra. Người cậu thấy lạnh,

các khớp thì yếu một cách kỳ quặc. Đáng lẽ không nên ngủ ngày. Mình
đang bắt đầu chểnh mảng rồi. Mình đang bắt đầu kiệt sức. Không thể để
chuyện đó xảy ra với mình.

Thế nên cậu chạy bộ tới phòng tập và buộc mình leo dây ba lần trước

khi đến phòng tắm để tắm rửa. Cậu không hề nảy ra cái ý nghĩ rằng sự vắng
mặt của cậu ở phòng ăn chỉ huy sẽ bị chú ý, rằng đi tắm giữa giờ nghỉ trưa,
khi mà binh đoàn của cậu đang ngốn ngấu bữa ăn đầu tiên trong ngày của
chúng, cậu sẽ trở nên một mình hoàn toàn, vô vọng.

Ngay cả lúc cậu nghe thấy tiếng chúng đi vào phòng tắm, cậu cũng

không chú ý. Cậu đang để nước dội lên đầu, lên người; cái tiếng động
nghèn nghẹt của chân bước thật sự khó mà bị để ý. Có thể giờ ăn trưa qua
rồi, cậu nghĩ. Cậu bắt đầu bôi xà bông lên mình một lần nữa. Có thể ai đó
tập xong muộn.

Và cũng có thể không. Cậu quay lại. Có bảy đứa trong bọn chúng, đứng

dựa lưng vào chậu rửa hay gần vòi tắm hơn một chút, đang nhìn cậu. Bonzo
đứng trước cả bọn. Rất nhiều đứa đang cười, chiếu cố ban một cái liếc của
thợ săn cho con mồi cùng đường. Song Bonzo thì không cười.

“Chào,” Ender nói.

Không ai trả lời.

Vậy nên Ender tắt vòi sen dù cho vẫn còn xà phòng trên người, và với

tay lấy khân tắm. Nó không có đó. Một trong những đứa con trai đang cầm
nó. Đó là Bernard. Tất cả những gì bức tranh này cần để hoàn hảo hơn nữa
là cả Stilson và Peter cũng ở đây. Chúng cần có nụ cười của Peter; chúng
cần có sự ngu ngốc hiển nhiên của Stilson.

Ender nhận ra cái khăn tắm là trò mở màn của chúng. Chẳng có gì có

thể khiến cậu trông yếu ớt hơn là phải mình trần rượt theo cái khăn tắm. Đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.