TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 265

Cậu chỉ mới nằm đó vài phút thì ai đó gõ cửa.

“Đi đi,” cậu nói nhỏ. Cho dù là ai đang gõ cửa thì người đó cũng không

nghe thấy cậu, hoặc không thèm quan tâm. Sau cùng thì Ender mời vào.

Đó là Bean.

“Đi đi, Bean.”

Bean gật đầu, nhưng không rời đi. Thay vào đó nó nhìn xuống chân

mình. Ender gần như đã hét vào mặt nó, chửi rủa nó, thét lên bảo nó biến
đi. Nhưng cậu nhận ra Bean trông mệt mỏi đến thế nào, cả người oằn
xuống vì kiệt sức, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ; vậy mà da nó vẫn mịn
màng và nhợt nhạt, làn da của một đứa trẻ, khuôn ngực cong, tay chân
mảnh khảnh như một đứa trẻ. Nó vẫn còn chưa đến tám tuổi. Chẳng có ý
nghĩa gì cái chuyện nó thông minh và tận tụy và giỏi. Nó là một đứa trẻ. Nó
còn nhỏ.

Không, Ender nghĩ. Nhỏ, đúng. Nhưng Bean đã trải qua cả một trận

chiến với toàn bộ binh đoàn trong tay nó và những người lính do nó chỉ
huy, và nó đã trình diễn một cách ngoạn mục, và chúng đã thắng. Chẳng có
non nớt gì ở đó cả. Không có tuổi thơ.

Coi sự im lặng và thái độ nhẹ nhàng của Ender như lời cho phép ở lại,

Bean bước thêm một bước vào trong phòng. Bấy giờ Ender mới nhìn thấy
mẩu giấy nhỏ trong tay nó.

“Cậu bị thuyên chuyển?” Ender hỏi. Cậu đang ngờ vực, nhưng giọng

cậu lại vang lên một cách hờ hững, như đã chết.

“Tới Binh đoàn Rabbit.”

Ender gật. Tất nhiên rồi. Hiển nhiên quá mà. Nếu mình không thể bị

đánh bại với binh đoàn của mình, họ lấy binh đoàn ấy đi. “Carn Carby là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.