TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 294

Ender tắm rửa và mặc quần áo. Cuối cùng cậu cũng đã quen được với

cách mặc quần áo công dân, nhưng cậu vẫn thấy không hợp khi không có
bộ đồng phục hay áo phi hành. Mình sẽ không bao giờ mặc áo phi hành
nữa, cậu nghĩ. Đó là trò chơi của Trường Chiến đấu, mình đã xong việc với
nó rồi. Cậu nghe thấy tiếng dế kêu loạn lên trong rừng; ở đâu đó cậu nghe
thấy tiếng rào rào của một chiếc xe đi chầm chậm trên đường trải sỏi.

Cậu còn nên mang theo thứ gì nữa? Cậu đã đọc một vài cuốn sách trong

thư viện, nhưng chúng thuộc về ngôi nhà và cậu không thể lấy đi. Thứ duy
nhất cậu sở hữu là cái bè mà cậu đã tự tay làm. Cả nó cũng sẽ ở lại đây.

Căn phòng mà Graff đang ngồi đợi giờ đã sáng đèn. Ông, cũng như cậu,

đã thay quần áo. Quay trở lại với bộ đồng phục.

Họ ngồi cạnh nhau nơi ghế sau của chiếc xe, men theo những con

đường đất đến cửa sau sân bay. “Hồi dân số còn tăng,” Graff nói, “họ có
những khu rừng và những cánh đồng ở khu vực này. Mảnh đất ở lưu vực
sông. Ngọn thác ở đây là khởi nguồn của nhiều con sông, có rất nhiều nước
ngầm lưu chuyển. Trái Đất sâu lắm, và tận nơi trái tim của mình nó cũng
sống, Ender. Con người chúng ta chỉ sống ở tầng trên cùng, như lũ bọ nước
sống nơi lớp váng nước chỗ vũng nước lặng gần bờ sông thôi.”

Ender không nói gì.

“Chúng tôi huấn luyện những người chỉ huy của mình theo cách đó là vì

đó là điều phải làm – họ phải suy nghĩ theo những con đường nhất định.
Nhưng như thế lại quá dễ dàng, khi mà cậu không bao giờ gặp gỡ con
người, khi mà cậu không hiểu Trái Đất, khi cậu sống giữa những bức tường
kim loại ngăn cách cậu với cái lạnh của không gian bên ngoài, để quên mất
lý do vì sao Trái Đất đáng được bảo vệ. Vì sao thế giới loài người lại có thể
xứng đáng với cái giá cậu phải trả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.