TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 316

Ông ta có mặt trong phòng Ender lúc cậu thức dậy. Ông ta già, ngồi

khoanh chân trên sàn. Ender nhìn ông đầy trông đợi, chờ ông lên tiếng.
Ông chẳng nói gì. Ender ngồi dậy, đi tắm rồi mặc quần áo, để mặc cho ông
ta giữ im lặng tùy ý. Từ lâu cậu đã học được rằng khi có bất thường diễn ra,
thứ gì đó nằm trong kế hoạch của người khác chứ không phải của cậu, cậu
thường thu được nhiều thông tin hơn bằng cách giờ đợi thay vì hỏi. Người
lớn hầu như luôn mất kiên nhẫn trước Ender.

Đến lúc Ender đã sẵn sàng, ra mở cửa rời khỏi phòng, ông ta vẫn chưa

nói câu nào. Cửa không chịu mở. Ender quay lại nhìn người đàn ông đang
ngồi trên sàn. Ông ta trông khoảng sáu mươi tuổi, người già nhất mà Ender
từng gặp ở Eros. Trên mặt ông ta mọc đầy râu bạc trắng một ngày rồi chưa
cạo, chỉ ngắn hơn bộ tóc cắt sát đầu của ông ta một chút. Da mặt ông hơi
sệ, nơi đuôi mắt đầy những vết hằn và chân chim. Ông ta nhìn Ender với vẻ
mặt vô cảm.

Ender quay lại phía cánh cửa và thử mở nó ra lần nữa.

“Được rồi, cậu bỏ cuộc và nói. “Tại sao cửa lại khóa?”

Người đàn ông tiếp tục nhìn cậu vô cảm.

Vậy ra đây là một trò chơi, Ender nghĩ. Được rồi, nếu họ muốn mình đi

học, họ sẽ tự mở cửa. Không thì thôi. Mình chẳng quan tâm.

Ender không thích những trò chơi mà luật lệ có thể là bất cứ thứ gì còn

mục đích thì chỉ có họ mới biết. Cho nên cậu sẽ không chơi. Cậu cũng từ
chối nổi giận. Cậu tập một bài thể dục để thả lỏng, dùng cánh cửa làm chỗ
dựa, và chỉ trong phút chốc đã bình tĩnh lại. Người đàn ông cứ dửng dưng
nhìn cậu.

Tình trạng đó cứ thế kéo dài cả mấy giờ đồng hồ, Ender quyết tâm

không nói chuyện, người đàn ông thì như thể vừa câm vừa ngu ngốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.