TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 348

Ender nghĩ về điều đó và không chắc lắm.

“Trong giấc mơ của tôi,” Ender nói, “tôi không chắc tôi thực sự là tôi.”

“Những giấc mơ lạ là cái van an toàn, Ender ạ. Tôi đang tạo áp lực lên

cậu lần đầu tiên trong đời cậu. Cơ thể cậu đang tìm hướng giải quyết, có thế
thôi. Giờ cậu lớn rồi. Đã đến lúc bỏ nỗi sợ bóng tối đi.”

“Được rồi,” Ender nói. Ngay lập tức cậu quyết định rằng cậu sẽ không

bao giờ kể cho Mazer về những giấc mơ của mình lần nữa.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, ngày nào cũng có trận chiến, cho đến khi

cuối cùng Ender dọn ra cho mình một thời gian biểu để tự hủy diệt bản
thân. Cậu bắt đầu thấy đau trong dạ dày. Họ đề ra cho cậu một chế độ ăn
kiêng lạt, nhưng sớm thôi cậu cũng chẳng còn thèm ăn bất cứ thứ gì nữa.
“Ăn đi,” Mazer bảo, và Ender lại đưa đồ ăn vào mồm như cái máy. Nhưng
nếu không có ai bảo cậu ăn, cậu không ăn.

Thêm hai sư đoàn trưởng của cậu sụp đổ như Petra; áp lực lên những

đứa còn lại lại càng lớn hơn. Giờ đây kẻ thù đông hơn gấp ba hay bốn lần
chúng trong mọi trận chiến; kẻ thù cũng nhanh chóng rút lui hơn khi tình
hình xấu đi, thu thập quân để khiến trận chiến kéo càng lúc càng dài hơn.
Có đôi khi trận chiến kéo dài tới vài giờ đồng hồ trước khi chúng phá hủy
được tàu chiến cuối cùng của kẻ thù. Ender bắt đầu xoay vòng đám sư đoàn
trưởng ngay trong cùng một trận chiến, đưa những đứa mới và đã được
nghỉ ngơi vào thế chỗ cho những đứa đang bắt đầu tỏ vẻ lờ đờ.

“Anh biết không,” một lần Bean nói trong lúc nó nhận quyền chỉ huy

bốn chiến cơ còn lại của Súp Nóng, “trò chơi này không còn vui như hồi
trước nữa.”

Và rồi một ngày kia trong lúc luyện tập, trong khi Ender đang luyện các

sư đoàn trưởng, căn phòng tối đen lại và cậu tỉnh dậy dưới sàn, mặt đầy
máu vì đập phải bảng điều khiển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.