TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 349

Họ cho cậu lên giường ngay say đó, và trong suốt ba ngày cậu bệnh

nặng. Cậu có nhớ tới việc nhìn thấy những gương mặt trong giấc mơ,
nhưng chúng không phải gương mặt thật, và cậu biết điều đó ngay cả khi
cậu nghĩ là mình nhìn thấy chúng. Cậu nghĩ mình thấy Valentine một vài
lần, và vài lần Peter; vài lần bạn bè cậu ở Trường Chiến đấu, và vài lần
khác bọn người bọ mổ sống cậu. Một lần rất thực cậu nhìn thấy Đại tá
Graff cúi đầu nói chuyện no nhỏ với cậu, như một người cha hiền lành.
Nhưng rồi cậu tỉnh dậy và chỉ nhìn thấy kẻ thù của mình, Mazer Rackham.

“Tôi tỉnh rồi,” Ender bảo.

“Tôi thấy rồi,” Mazer trả lời. “Cậu mất lâu quá đó. Hôm nay cậu có một

trận chiến.”

Vậy là Ender đứng dậy và chiến đấu và thắng. Thế nhưng ngày hôm đó

không có trận chiến thứ hai nào, và họ để cho cậu đi ngủ sớm hơn thường
lệ. Tay cậu run run lúc cậu cởi áo.

Trong đêm cậu tưởng như có bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cậu. Bàn tay

đầy yêu thương, và nhẹ nhàng. Cậu mơ thấy giọng nói.

“Ông không đối xử tốt với nó.”

“Đó không phải nhiệm vụ.”

“Nó còn gắng gượng được bao lâu nữa? Nó đang sụp đổ rồi.”

“Đủ lâu. Sắp kết thúc rồi.”

“Nhanh vậy sao?”

“Vài ngày nữa thôi, và nó sẽ xong.”

“Nó sẽ làm tốt thế nào đây, khi mà bây giờ đã vậy rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.