TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 359

Ender tháo tai nghe ra, trong tai nghe vẫn còn tiếng hò hét của đám sư

đoàn trưởng, chỉ để nhận ra rằng chính căn phòng cậu đang ngồi cũng đang
ồn ào y như vậy. Những con người mặc đồng phục đang ôm lấy nhau, cười
nói, hò hét; số khác thì lại đang khóc; một số đang quỳ hoặc nằm thượt ra,
và Ender hiểu rằng họ đang cầu nguyện. Ender không hiểu. Thế này không
đúng. Đáng lý họ phải tức giận.

Đại tá Graff tách khỏi những người khác và tới bên Ender. Nước mắt

chảy dài trên má ông, nhưng ông lại đang cười. Ông cúi xuống, vươn tay,
và Ender ngạc nhiên khi ông ôm lấy cậu, ôm thật chặt, thì thầm, “Cám ơn
cậu, cám ơn Ender. Cám ơn Chúa là có cậu, Ender.”

Ngay sau đó những người khác cũng đến, bắt tay cậu, chúc mừng cậu.

Cậu cố hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vậy là cuối cùng cậu vẫn qua được bài
kiểm tra? Đó là chiến thắng của cậu, không phải của họ, mà cũng không
phải là chiến thắng lẫy lừng gì, chỉ là nhờ chơi gian; tại sao họ cứ cư xử
như thể cậu đã thắng đầy danh dự vậy?

Đám đông tách ra để Mazer Rackham bước qua. Ông tiến thẳng tới chỗ

Ender và giơ tay.

“Cậu đã chọn lựa chọn khó khăn, nhóc. Được ăn cả ngã về không. Tiêu

diệt chúng hoặc tiêu diệt mình. Nhưng mà có trời biết cậu cũng không có
cách gì khác. Chúc mừng nhóc. Cậu hạ được chúng rồi, tất cả đã kết thúc.”

Tất cả đã kết thúc. Hạ được chúng. Ender không hiểu. “Tôi hạ được

thầy.”

Mazer bật cười, tiếng cười vang vọng cả căn phòng.

“Ender, cậu chưa bao giờ đấu với tôi. Cậu chưa từng chơi một trò chơi

nào kể từ lúc tôi trở thành kẻ thù của cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.