TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 361

nghị tặng cậu huy chương cao cả nhất.”

“Tôi giết hết chúng rồi, phải không?” Ender hỏi.

“Hết ai?” Graff hỏi. “Bọn người bọ á? Đó là mục tiêu mà.”

Mazer cúi người. “Đó là mục đích của cả cuộc chiến.”

“Tất cả các nữ chúa. Vậy là tôi đã giết hết con cái chúng, tất cả mọi

thứ.”

“Chính chúng quyết định điều đó khi chúng tấn công chúng ta. Đó

không phải lỗi của cậu. Đó là điều tất yếu phải xảy ra.”

Ender nắm lấy áo đồng phục của Mazer và tì người lên đó, kéo ông

xuống cho tới khi hai người mặt đối mặt. “Tôi không muốn giết hết bọn
chúng. Tôi không muốn giết ai hết! Tôi không phải kẻ giết người! Các
người không muốn tôi, đồ khốn nạn, các người muốn Peter, vậy mà các
người bắt tôi làm chuyện đó, các người lừa tôi!” Cậu đang khóc. Cậu đang
mất hết kiểm soát.

“Đương nhiên là chúng tôi lừa cậu. Đó là mục tiêu mà,” Graff bảo. “Đó

phải là trò lừa, nếu không cậu đã không làm được. Đó là cái khó của chúng
tôi. Chúng tôi phải có một người chỉ huy với khả năng đồng cảm cao tới
mức anh ta có thể suy nghĩ như bọn người bọ, hiểu chúng và lường trước
được chúng. Một tấm lòng trắc ẩn lớn tới mức anh ta sẽ được những người
dưới quyền yêu mến và làm việc với họ như một cỗ máy hoàn hảo, hoàn
hảo như bọn người bọ vậy. Nhưng một người có lòn trắc ẩn lớn tới mức đó
sẽ không bao giờ là kẻ giết người chúng tôi cần. Anh ta sẽ không thể tiến
vào trận chiến sẵn sàng chiến thắng bằng mọi giá. Nếu cậu biết, cậu đã
không thể làm được. Nếu cậu là loại người có thể làm được ngay cả khi cậu
biết, cậu đã không bao giờ có thể hiểu đủ rõ bọn người bọ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.