TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 36

Người ta phát cho cậu bộ đồng phục, một bộ áo liền quần; cảm giác lạ

lẫm khi không có thắt lưng ngang bụng. Cậu thấy mình phì nộn và trần
truồng khi ăn bận như thế. Những máy quay phim TV vây xung quanh, đậu
trên vai của những người đang bò lăn bò càng. Những người đó đi chầm
chậm, nhẹ như mèo, để thu hình các chuyển động được êm ái. Ender phát
hiện mình cũng đang bước đi chầm chậm, êm ái luôn.

Cậu tưởng tượng mình đang ở trên TV, được phỏng vấn. Người phóng

viên hỏi, Cậu thấy sao hả, cậu Wiggin? Rất tốt, trừ việc tôi đói bụng. Đói
bụng? Ồ, vâng, không ai được ăn hai mươi bốn giờ trước lúc khởi hành.
Thú vị thật, tôi không biết điều đó. Tất cả bọn tôi đều rất đói bụng. Và
trong khi đó, suốt buổi phỏng vấn, Ender và phóng viên sẽ từng bước êm ái
nhẹ nhàng trước các người thu hình, từng bước dài, uyển chuyển. Lần đầu
tiên, Ender cảm thấy muốn cười lớn. Cậu mỉm miệng. Những cậu trai xung
quanh cũng đang cười to luôn, vì lý do khác. Họ nghĩ mình đang mỉm cười
vì chuyện cười của họ, Ender nghĩ. Nhưng mình cười chuyện khác vui hơn
nhiều.

“Từng người một lên cầu thang,” một viên sĩ quan nói. “Nếu thấy một

dãy ghế trống thì hãy ngồi xuống. Không có ghế cạnh cửa sổ đâu.”

Đó là một câu nói đùa. Tất cả các cậu trai khác phá ra cười.

Ender đi gần cuối, nhưng không phải cuối cùng. Những máy quay vẫn

chưa ngừng. Chị Valentine sẽ nhìn thấy mình biến vào trong phi thuyền
chăng? Cậu nghĩ đến việc vẫy tay chào chị, đến việc chạy đến người quay
phim và nói, “Cháu có thể chào tạm biệt Valentine không?” Cậu không biết
rằng nếu làm vậy thì khúc phim sẽ bị kiểm duyệt khỏi chương trình, vì
những đứa trẻ bay đến Trường Chiến Đấu đều được coi là anh hùng. Anh
hùng không được nhớ ai cả. Ender không biết việc kiểm duyệt, nhưng cậu
biết việc chạy đến máy quay là sai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.