TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 364

canh ngoài cửa phòng nó.”

“Hoặc cử người canh ngoài một cửa phòng khác và giả bộ như đó là

phòng nó.”

“Gì cũng được.”

Họ bỏ đi. Ender lại ngủ.

Thời gian cứ thế trôi qua mà không chạm tới Ender, chỉ trừ vài gợn

thoáng qua. Một lần cậu thức giấc được vài phút với một thứ gì đó ép vào
tay cậu, mang theo một cơn đau âm ỉ, dai dẳng. Cậu vươn tay chạm vào nó;
đó là một cái kim tiêm chọc vào mạch máy cậu. Cậu cố dứt nó ra, nhưng nó
đã bị dán chặt còn cậu thì quá yếu. Một lần khác cậu thức dậy trong bóng
tối và nghe ai đó gần cậu thầm thì, chửi rủi. Tai cậu hãy còn o o vì một
tiếng động lớn nào đó đã đánh thức cậu; cậu không nhớ nổi tiếng động gì.
“Bật đèn lên,” ai đó vảo. Và một lần khác cậu tưởng như cậu nghe có tiếng
ai đó khóc gần cậu.

Đó có thể chỉ là một ngày; cũng có thể đã là cả một tuần; chiếu theo

những giấc mơ của cậu, đó có thể đã là hằng tháng trời. Cứ như thể cậu đã
sống qua mấy đời người trong những giấc mơ. Lại quay lại Chiếc cốc
Người Khổng lồ lần nữa, qua chỗ bọn trẻ con-sói, sống lại những cái chết
khủng khiếp, những lần giết người không ngớt; cậu nghe thấy một giọng
nói thì thầm trong rừng, Cậu phải giết bọn trẻ con để đến Nơi Tận cùng Thế
giới. Và cậu cố trả lời. Tôi không muốn giết ai cả. Chẳng ai hỏi tôi liệu tôi
có muốn giết người hay không cả. Thế nhưng khu rừng cười cậu. Và khi
cậu nhảy khỏi mỏm đá ở Nơi Tận cùng Thế giới, có khi không phải là một
đám mây đón lấy cậu, mà là một chiến cơ mang cậu tới một cứ điểm gần bề
mặt hành tinh người bọ, để cậu nhìn thấy, hết lần này đến lần khác, vụ nổ
chết chóc khi Thiết bị Bác sĩ tạo nên phản ứng dây chuyền trên bề mặt hành
hinh; và rồi càng gần càng gần hơn, cho tới khi cậu có thể nhìn thấy từng
người bọ một nổ tung, biến thành ánh sáng, rồi sụp xuống thành một đám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.