TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 365

bụi đất ngay trước mắt cậu. Và nữ chúa, đứng giữa một đám trẻ con nhỏ
tuổi; chỉ là lần này nữ chúa là Mẹ, và đám trẻ con là Valentine và tất cả
những đứa trẻ cậu biết từ Trường Chiến đấu. Một trong số chúng mang
gương mặt Bonzo, nằm đó với máu chảy ra từ hốc mắt và mũi, nói, Mày
không có danh dự. Và lần nào cũng vậy giấc mơ kết thúc với một chiếc
gương hoặc hồ nước hoặc bề mặt kim loại của tàu chiến, thứ gì đó để phản
chiếu gương mặt của cậu.

Và đó luôn là gương mặt của Peter, với máu và một cái đuôi rắn thò ra

từ miệng. Thế nhưng, sau một thời gian, nó bắt đầu trở lại là gương mặt
cậu, già cỗi và buồn rười rượi, đôi mắt khóc thương cho hàng tỉ, hàng tỉ
mạng sống cậu đã cướp đi – nhưng đó là đôi mắt của cậu, và cậu mang nó
một cách mãn nguyện.

Đó là thế giới mà Ender đã sống trong suốt nhiều đời người trong vòng

năm ngày Chiến tranh Liên hiệp.

Khi cậu tỉnh lại lần nữa, cậu đang nằm trong bóng tối. Từ xa xa, cậu có

thể nghe thấy tiếng nổ bùm, bùm. Cậu lắng nghe một lúc. Và rồi cậu nghe
thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Cậu quay lại và tung một tay ra chộp lấy cái kẻ đang lén lút tới gần cậu.

Không còn nghe ngờ gì nữa, cậu tóm được áo của ai đó và lôi hắn quỳ
xuống, sắn sàng giết hắn nếu cần.

“Ender, là tớ, là tớ mà!”

Cậu biết giọng nói này. Nó vang vọng trong ký ức cậu cứ như thể từ

hàng triệu năm trước.

“Alai.”

“Salaam, nhóc khó chịu ạ. Cậu tính làm gì thế, giết tớ à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.