TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 87

Alai gật đầu nghiêm túc. “Lúc nào cũng là bạn, mãi mãi là bạn thân

nhất,” cậu ta nói. Rồi mỉm cười. “Đi tiêu diệt bọn người bọ đi.”

“Ừ.” Ender cười đáp.

Alai đột ngột hôn lên má Ender rồi thì thầm trong tai cậu. “Salaam.”

Rồi, đỏ mặt, cậu bạn quay đi bước về giuờng mình ở cuối phòng. Ender
đoán nụ hôn và lời nói có lẽ là một điều cấm kỵ. Một tôn giáo bị đàn áp
chẳng hạn. Hay có lẽ từ đó có một ý nghĩa riêng tư và mạnh mẽ với một
mình Alai. Bất cứ nó có nghĩa nào với Alai, Ender biết rằng đó là một từ
thiêng liêng; rằng bạn ấy đã lộ con người thật của mình cho Ender, như có
lần mẹ Ender đã làm thế lúc cậu còn rất nhỏ, trước khi bị đặt máy quan sát
vào cổ, bà đã đặt tay trên đầu, ngỡ rằng cậu đã ngủ, và cầu nguyện cho cậu.
Ender chưa từng kể chuyện đó cho bất cứ ai, ngay cả với mẹ, nhưng đã giữ
nó như một kỷ niệm thần thánh, về mẹ đã yêu cậu thế nào khi bà nghĩ rằng
không ai, ngay cả cậu, có thể thấy hay nghe được. Đó là thứ mà Alai đã
tặng cho cậu: một món quà thiêng liêng đến nỗi Ender không thể được phép
hiểu nó là gì.

Sau hành động đó thì không còn gì để nói nữa. Alai bước đến giường và

quay lại nhìn Ender. Đôi mắt họ nhìn nhau trong một giây, thấu hiểu. Rồi
Ender bỏ đi.

Không có màu xanh xanh nâu trong khu vực này của trường; cậu phải

tìm màu sắc trong khu công cộng. Các bạn khác sẽ ăn tối xong trong giây
lát, cậu không muốn vào phòng ăn. Phòng game lúc này gần như trống
rỗng.

Không có trò chơi nào thu hút cậu cả, với tâm trạng ngay lúc này. Thế

nên Ender đến dãy bàn chung cuối phòng và đăng nhập vào trò chơi riêng
của mình. Cậu nhanh chóng đến Xứ thần tiên. Gã khổng lồ đã chết khi cậu
đến; cậu phải leo cẩn thận xuống bàn, nhảy qua cái chân ghế gãy của gã
khổng lồ, rồi mới tuột xuống đất được. Có mấy con chuột đã gậm nhấm xác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.