TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 96

“Nó tốt bụng lắm,” Petra thốt.

Madrid bước lại gần đứa con gái và dùng lưng bàn tay tát nó một cái.

Âm thanh nhỏ thôi, bởi chỉ có móng tay đập vào mặt. Nhưng vẫn có dấu
tích đỏ, bốn cái, trên má con bé, và máu rỉ ra nơi đầu ngón tay chạm vào.

“Đây là lệnh của mày, Wiggin. Tao mong rằng đây là lần cuối tao phải

nói chuyện với mày. Mày sẽ phải tránh mặt khi chúng tao huấn luyện trong
phòng chiến đầu. Mày phải ở đó, tất nhiên, nhưng sẽ không thuộc tiểu đội
nào và cũng không tham gia tập dượt. Khi đại đội đi chiến đầu, mày sẽ mặc
trang phục nhanh chóng, và hiện diện trước cổng như mọi người. Nhưng
mày sẽ không đi qua cổng cho đến khi bốn phút đã qua, và rồi mày sẽ đứng
gần cổng, vũ khí không được rút ra, và cũng không được bắn, đến khi trò
chơi kết thúc.”

Ender gật đầu. Vậy là cậu không là gì cả. Cậu mong cho cuộc tráo đổi

diễn ra nhanh hơn.

Cậu chú ý Petra không thèm kêu lên đau đớn, hay đưa tay ôm má, dù

một giọt máu tụ lại và lăn tròn xuống cằm cô. Dẫu cho là một kẻ bên lề,
nhưng vì Bonzo Madrid không thèm làm bạn với Ender, với bất cứ lý do gì,
cậu buộc phải kết bạn với Petra thôi.

Cậu được giao cho cái giường ở cuối phòng. Giường bên trên, nên khi

nằm xuống cậu không thể nhìn thấy cửa; đường cong trên trần nhà che
khuất tầm nhìn. Vài đứa con trai khác gần cậu, tướng mỏi mệt, ủ rũ, những
kẻ bị khinh khi. Chúng không có gì tốt đẹp để nói với Ender.

Ender cố đặt bàn tay để mở ngăn kéo, nhưng không có gì xảy đến. Rồi

cậu nhận ra các ngăn khéo không được khóa lại. Tất cả đều có vòng khuyên
bên ngoài, để kéo. Thì ra trong đại đội, không có gì gọi là riêng tư cả.

Trong ngăn kéo có một bộ đồng phục. Không phải là màu xanh lạt của

nhóm tân binh, mà làm xanh đậm viền vàng của đội Salamander. Không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.