giảm sinh khí không thể dự đoán xuống còn một khối có thể dự
đoán, sự biến đổi của một thứ xa lạ thành một thứ quen thuộc. Đó là
việc loại bỏ khỏi cái gì đónhu cầu tham gia vào sự khác biệt của nó.
Nhà vật lý mà nhìn vật thể bên trong các giới hạn thì dạy vật lý;
những người nhìn các giới hạn họ đặt xung quanh vật thể thì dạy “vật
lý.” Đối với họ, vật lý là một poiesis.
73.
Nếu tự nhiên là lĩnh vực của những điều không thể nói thành lời
thì lịch sử là lĩnh vực của những điều có thể nói thành lời. Quả thật,
không thể nói nếu việc nói đó không mang tính lịch sử. Sinh viên
lịch sử, cũng giống như sinh viên tự nhiên, thường tin rằng họ có
thể tìm thấy một quan điểm trực tiếp, không thiên vị về các sự
kiện. Họ nhìn vào trong cuộc sống của những người khác, chú ý
đến vô số cách mà những cuộc sống đó bị giới hạn bởi thời đại mà
chúng được sống. Nhưng không ai có thể nhìn vào trong một thời
đại, dù là thời đại của chính mình, mà không nhìn ra ngoài nó. Không
có nơi ẩn náu nào bên ngoài lịch sử cho những người xem như vậy,
cũng như không có lợi thế nào bên ngoài tự nhiên.
Vì lịch sử là vở kịch của thiên tài, sự bất ngờ tàn nhẫn của nó
cuốn hút chúng ta vào việc thiết kế các ranh giới cho nó, tìm
kiếm thông qua nó các mẫu lặp lại. Những nhà sử học thỉnh thoảng
nói về các xu hướng, các chu kỳ, các dòng, các lực, như thể họ đang
miêu tả các sự kiện tự nhiên. Khi làm vậy, họ phải phi lịch sử hóa
chính họ, có một quan điểm bất diệt với thời gian, tin rằng mỗi lịch
sử được quan sát luôn về người khác và không bao giờ về bản thân
họ, rằng mỗi sự quan sát là về lịch sử chứ bản thân nó không có
tính lịch sử.