TRÒ CHƠI HỮU HẠN VÀ VÔ HẠN - Trang 99

những người nói như thể chúng ta là những trí tuệ và sức mạnh siêu
nhiên, những người nắm giữ các lực lượng tự nhiên.

Sự trớ trêu này chỉ có thể lan truyền mà không ai chú ý đến khi

chúng ta tiếp tục che giấu bản thân trước những điều mà nếu
không che giấu, chúng ta có thể thấy rõ ràng: tự nhiên không cho
phép cái gì nắm giữ bản thân nó. Nguyên tắc của Bacon đúng ở cả
hai chiều. Nếu chúng ta phải tuân lệnh để ra lệnh thì việc chúng ta
ra lệnh chỉlà tuân lệnh chứ không phải là ra lệnh. Không có thứ gì gọi
là một hành động phi tự nhiên. Không thể thực hiện điều gì với tự
nhiên hay chống lại tự nhiên. Do đó, sự ngu ngốc mà chúng ta nghĩ
chúng ta có thể tránh khỏi bằng việc quan sát tự nhiên rõ ràng đã
quét chúng ta quay trở lại nó. Những thứ chúng ta nghĩ chúng ta đọc
về tự nhiên thì chúng ta khám phá ra rằng chúng ta đã suy luậnvề
tự nhiên. “Chúng ta phải nhớ rằng những thứ chúng ta quan sát
không phải là tự nhiên trong bản thân nó mà là tự nhiên bị phơi bày
trước phương pháp nghi vấn của chúng ta” (Heisenberg).

72.

Hiện tại, chúng ta không nói về sự ngu ngốc bình thường. Nó

không phải những gì chúng ta lẽ ra phải biết nhưng không biết; bản
thân nó là không thể hiểu được: thứ mà không bộ óc nào có thể diễn
giải.

Không bị che đậy, nhận thức được giới hạn không thể vượt qua đặt

chống lại mọi sự nhìn của chúng ta, chúng ta quay trở lại với sự im
lặng hoàn hảo của tự nhiên. Giờ, chúng ta có thể thấy rằng đó là
một sự im lặng toàn diện đến mức không có cách nào biết được nó
im lặng về cái gì – nếu có. Điều chúng ta học được từ sự im lặng
này là sự không tương đồng giữa tự nhiên và bất cứ thứ gì chúng ta
có thể nghĩ hay nói về nó. Nhưng sự im lặng này có điều trớ trêu
của riêng nó: Không những không hề làm chúng ta ngu ngốc, nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.