TRÒ CHƠI HỮU HẠN VÀ VÔ HẠN - Trang 142

là sự sai trái hay sự tò mò, và do đó không được quan tâm, nếu
không muốn nói là bị cấm.

Điều mà các nhà lý luận muốn che giấu là bản chất hợp xướng

của lịch sử, ý thức rằng nó là một bản giao hưởng gồm nhiều giọng
khác biệt nhau, thậm chí tương phản nhau, song mỗi giọng đều giúp
các giọng khác có thể được lắng nghe.

99.

Nếu đúng là thần thoại khuyến khích sự giải thích thì cũng

đúng rằng mục đích cuối cùng của sự giải thích là loại bỏ thần
thoại. Không chỉ là sự sẵn có của những chiếc chuông tại nhà thờ và
các tòa thị chính ở châu Âu khiến người ta có thể đúc những khẩu
đại bác mới, mà còn là các khẩu đại bác được đúc để làm câm lặng
những chiếc chuông. Đây là sự mâu thuẫn của trò chơi hữu hạn ở
dạng cao nhất của nó: để chơi theo một cách mà mọi nhu cầu chơi
đều bị loại bỏ.

Chiếc loa, thứ thành công trong việc làm câm lặng tất cả các

giọng nói khác và do đó làm câm lặng mọi khả năng thảo luận, không
hề được lắng nghe. Vì lý do đó, nó mất tiếng nói của chính nó và
chỉ là tiếng ồn. Bất cứ khi nào chúng ta thành công trong việc trở
thành người nói duy nhất, thì lúc đó thật ra không có người nói nào
cả. JuliusCaesar ban đầu tìm kiếm quyền lực ở Rome vì ông thích
chơi kiểu chính trị rất nguy hiểm phổ biến trong nền Cộng hòa;
nhưng ông chơi trò chơi đó giỏi đến mức ông tiêu diệt mọi đối thủ
của ông và ông không còn có thể tìm thấy một cuộc đấu nguy hiểm
đích thực nữa. Ông không thể làm chính cái thứ là lý do cho việc tìm
kiếm quyền lực của ông. Giờ không ai dám chống đối lời nói của
ông, và vì lý do đó, ông không thể nói với bất kỳ ai, ông hoàn toàn bị
cô lập. “Chúng ta gần như có thể nói rằng người đàn ông này đang
tìm kiếm sự ám sát” (Syme).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.