TRÒ CHƠI HỮU HẠN VÀ VÔ HẠN - Trang 46

Một trong những phương tiện tự thuyết phục hiệu quả nhất sẵn

có đối với toàn thể công dân là tặng tài sản. Ai thực sự sở hữu tài sản
của một xã hội, và cách nó được phân phối, có tầm quan trọng kém
xa so với thực tế rằng tài sản có tồn tại. Để hiểu được động lực kỳ
lạ của tài sản, chúng ta phải quay trở lại một trong những đặc điểm
của trò chơi hữu hạn.

Thứ mà người thắng một trò chơi hữu hạn giành được là một

danh hiệu. Một danh hiệu là sự công nhận của những người khác
rằng ai đó đã chiến thắng một trò chơi nhất định. Tôi không thể
tự trao danh hiệu cho tôi. Danh hiệu mang tính sân khấu, cần khán
giả ban cho và kính trọng nó. Sức mạnh đi kèm với các danh hiệu vì
những người thừa nhận chúng chấp nhận một thực tế rằng cuộc
chiến trong đó người ta giành được chúng không thể được lặp lại
một lần nữa. Việc sở hữu danh hiệu báo hiệu một thoả thuận rằng
sự cạnh tranh mãi mãi được đóng lại trong trò chơi nhất định đó.

Do đó, điều căn bản đối với sự hiệu quả của từng danh hiệu là

nó hữu hình, và trong sự hữu hình đó, nó dẫn ngược lại cuộc chiến
mà người ta giành được nó. Mục đích của tài sản là khiến các danh
hiệu của chúng ta trở nên hữu hình. Tài sản mang tính biểu tượng. Nó
nhắc cho những người khác về về những lĩnh vực trong đó chúng
ta đã chiến thắng các thử thách.

Tài sản có thể bị ăn cắp, nhưng tên trộm không thể sở hữu nó.

Quyền sở hữu không bao giờ bị ăn cắp. Danh hiệu là bất diệt, và
quyền sở hữu tài sản cũng vậy. Các danh hiệu có thể được thừa kế,
và khi được thừa kế, có một sự chuyển giao tài sản phù hợp cho
người thừa kế – người mà tất nhiên phải có đủ năng lực để bảo vệ
danh hiệu. (Người ta có thể nhờ pháp luật can thiệp vào việc thừa kế
bằng cách chỉ ra sự vô đạo đức hoặc thiếu năng lực của người thừa
kế.)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.