TRÒ CHƠI HỮU HẠN VÀ VÔ HẠN - Trang 57

không có các vai xác định cho những người biểu diễn nó. Chính vì nó
không có nên nó mới là nghệ thuật. Nghệ thuật có thểthấy ở bất kỳ
đâu; quả thật, nó chỉ có thể được thấy ở bất kỳ đâu. Ai đó phải bị nó
làm kinh ngạc. Người ta không thể tìm kiếm nó. Chúng ta không
xem các nghệ sỹ để nhìn những gì họ làm, mà xem những gì mọi
người làm và khám phá ra nghệ thuật trong đó.

Không thể đào tạo nghệ sỹ. Không thể thành nghệ sỹ bằng việc

tích lũy kỹ năng hoặc kỹ thuật, mặc dù có thể sử dụng chúng trong
các hoạt động nghệ thuật. Sức sáng tạo được thấy trong bất kỳ
người nào sẵn sàng cho sự bất ngờ. Một người như vậy không thể
đến trường để học thành nghệ sỹ, mà chỉ có thể đến trường với tư
cách một nghệ sỹ.

Do đó, nhà thơ không hòa nhập vào xã hội, không phải vì nơi này

từ chối họ mà vì họ không nhìn nhận vị trí của họ một cách nghiêm
túc. Trong con mắt cởi mở của họ, các vai của xã hội mang đầy tính
sân khấu, các phong cách của nó hoàn toàn giả tạo, quần áo của nó
thì kiểu cách, luật lệ của nó thì quá bình thường, các cuộc khủng
hoảng đã được sắp xếp, các mâu thuẫn được biểu diễn, còn siêu
hìnhhọc thì quá lý tưởng.

45.

Coi xã hội là một loại văn hóa không có nghĩa là lật đổ hay thậm

chí là thay đổi xã hội, mà chỉ là loại bỏ những điều thiết yếu được
nhận thức của nó. Người chơi vô hạn có luật chơi; họ chỉ không quên
rằng luật chơi là một biểu hiện của sự nhất trí chứ không phải là
một điều kiện bắt buộc cho sự nhất trí.

Do đó, văn hóa không phải là sự rối loạn đơn thuần. Người chơi

vô hạn không bao giờ coi văn hóa của họ là hỗn hợp của tất cả những
gì họ chọn làm một cách cá nhân, mà là sự hòa hợp của tất cả những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.