TRÒ CHƠI HỮU HẠN VÀ VÔ HẠN - Trang 74

càng cố gắng đảo ngượcphán xét tiêu cực của những người khác.
Kết quả này đưa sự mâu thuẫn đến sự hoàn hảo: bằng việc chứng
minh với khán giả rằng họ sai, chúng ta chứng minh với bản thân
rằng khán giả đúng.

Chúng ta càng được công nhận là người chiến thắng, chúng ta

càng biết bản thân là kẻ thua cuộc. Đó là lý do tại sao hiếm người
chiến thắng nào có các danh hiệu được nhiều người công nhận và
thèm muốn, lại chấp nhận các danh hiệu của họ và nghỉ hưu.
Những người chiến thắng, đặc biệt là những người nổi tiếng, phải
liên tục chứng minh họ là người chiến thắng. Kịch bản phải được
diễn hết lần này đến lần khác. Các danh hiệu phải được bảo vệ
bằng những cuộc thi mới. Không một ai từng giàu có đủ, được tôn
kính đủ, được khen ngợi đủ. Ngược lại, sự chú ý vào các chiến thắng
của chúng ta chỉ càng kẹp chặt các thất bại trong quá khứ vô hình
của chúng ta.

Sức mạnh này của quá khứ đối với trò chơi hữu hạn quan trọng

đến mức chúng ta phải tìm cách nhớ rằng chúng ta đã bị lãng quên
để duy trì sự quan tâm của chúng ta đối với cuộc đấu tranh. Luôn
có một ký ức nhục nhã ở dưới đáy mọi mâu thuẫn nghiêm trọng. “Hãy
ghi nhớ Alamo!” “Hãy ghi nhớ Maine!” “Hãy ghi nhớ Trân Châu
Cảng!” Đây là những lời kêu gọi đã kéo người Mỹ vào vài cuộc chiến
tranh. Từng bị người Athen nhục mạ, vua Darius của đế chế Ba Tư
đã lấy lại cơn đói chiến tranh của mình bằng cách để một người
hầu đi theo sau ông khắp nơi nhằm thì thầm vào tai ông rằng,
“Thưa Bệ hạ, hãy ghi nhớ những tên Athen.”

Quả thật, chỉ có bằng cách ghi nhớ những gì chúng ta đã quên thì

chúng ta mới có thể tham gia cuộc thi với đầy đủ sự quyết tâm để
có thể quên rằng chúng ta đã quên đặc điểm của mọi trò chơi hữu
hạn: Bất kỳ ai phải chơi đều không thể chơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.