TRÒ CHƠI HỮU HẠN VÀ VÔ HẠN - Trang 75

Bất cứ khi nào chúng ta hành động như là thiên tài của bản thân

chúng ta, thì đó sẽ là tinh thần cho phép quá khứ là quá khứ. Chính
thiên tài trong chúng ta có khả năng giải thoát chúng ta khỏi sự oán
giận bằng cách thực hành cái mà Nietzsche gọi là “năng lực lãng
quên,” không phải là một cách chối bỏ quá khứ mà là một cách định
hình lại nó thông qua tính nguyên bản của bản thân chúng ta. Khi đó,
chúng ta quên rằng chúng ta đã bị khán giả lãng quên, và nhớ rằng
chúng ta đã quên chúng ta tình nguyện chơi.

55.

Nếu bên trong văn hóa mà chúng ta được sinh ra luôn có những

người thúc giục chúng ta sân khấu hóa cuộc sống bằng cách cung
cấp cho chúng ta một quá khứ có thể lặp lại thì cũng sẽ có những
người (có thể là chính những người đó) mà sự hiện diện của họ khiến
chúng ta học được cách chuẩn bị bản thân cho những bất ngờ. Chính
trong sự hiện diện của những người như vậy mà đầu tiên chúng ta
nhận ra chúng ta là những thiên tài.

Những người này không đưa cho chúng ta thiên tài của chúng ta

hay tạo ra nó trong chúng ta. Không có cách nào để nguồn gốc của
thiên tài nằm bên ngoài bản thân nó; một đứa trẻ không bao giờ có
thể được dịch chuyển thành thiên tài. Thiên tài xuất hiện cùng sự
chạm. Chạm là một hiện tượng mang đặc điểm nghịch lý của trò chơi
vô hạn.

Tôi không bị người khác chạm vào khi khoảng cách giữa chúng tôi

giảm xuống còn 0. Tôi chỉ bị chạm khi tôi phản ứng từ trung tâm của
riêng tôi – tức là, đồng thời, một cách nguyên bản. Nhưng bạn chỉ
chạm vào tôi từ trung tâm của riêng bạn, bên ngoài thiên tài của riêng
bạn. Chạm luôn luôn là sự trao đổi qua lại. Bạn không thể chạm tôi
trừ phi tôi chạm lại bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.