TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1116

“Lấy oán trả ơn?” Khóe môi lạnh bất ngờ nhếch lên thành nụ cười lạnh,

mang theo vẻ nguy hiểm khôn cùng.

“Em nói sai rồi, chính xác mà nói, là tôi…muốn cho mẹ em tất cả những

gì cô ta muốn. Đáng tiếc, đàn bà luôn là loài động vật tham lam, lại còn ‘hư
tình giả ý’. Người đàn bà phóng đãng như vậy, em có muốn biết tất cả
những gì liên quan đến cô ta không?”

Những lời lạnh lùng đó như một quả bom, làm nổ tung sự kiên cường

mà Mạch Khê nỗ lực lắm mới có được. Ngay sau đó, cơn phẫn nộ như thủy
triều dâng đầy lồng ngực——

“Ông nói dối! Mẹ tôi không phải người như thế! Ông, là ông ác ý hãm

hại bà ấy!”

“Tôi ác ý hãm hại?”

Ánh mắt Lôi Dận càng thêm lạnh băng như tên ma quỷ, sắc bén đến độ

có thể đâm thủng trái tim người ta. “Lôi Dận tôi cho đến bây giờ chưa hề
làm những chuyện nhàm chán như vậy!”

“Ông nói dối!”

Đôi con ngươi Mạch Khê co rụt lại, ánh mắt đau thương kia một lần nữa

gợn lên độ sắc bén. Cô lúc này đây như một chiến sĩ kiên cường bảo vệ sự
tôn nghiêm của mẹ, tuy rằng cô chưa bao giờ gặp mẹ mình!

“Sở dĩ ông hận mẹ tôi như vậy là vì bà ấy muốn rời khỏi ông. Mà bà ấy

vì sao muốn rời khỏi ông ư? Đúng, vì ông đã thay đổi. Ông không còn là
người thiếu niên mười lăm tuổi kia nữa, trong mắt không còn mang nụ cười
ấm áp nữa. Mẹ tôi sợ ông, chính trong nhật kí bà ấy đã ghi lại… ‘Dận trở
nên thật đáng sợ! ’. Huyết Xà là người như thế nào chứ, mẹ tôi ở bên cạnh
lão ta bao nhiêu năm, hẳn là đã quen với những chuyện tàn nhẫn. Nhưng
mà, bà ấy lại dùng hai chữ ‘đáng sợ’ để hình dung về ông. Rốt cục năm đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.