“Em nói cái gì?”
Vẻ mặt vốn nhu hòa của Lôi Dận đột nhiên biến đổi, trong đôi mắt bùng
lên ngọn lửa giận như muốn đốt cháy cô không còn sót lại thứ gì.
“Đứa trẻ này căn bản là sẽ không đến được với cuộc sống này, ông cũng
không xứng có được nó!” Đôi mắt như nước của Mạch Khê lạnh đến thấu
xương.
“Khê nhi, tôi tha thứ cho lời nói lỡ của em hôm nay, nhưng sẽ không có
lần sau!” Lôi Dận nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô.
Mạch Khê nghe như vậy, hít mạnh không khí, trong nhất thời dường
như không thở được, “Ông muốn thế nào…”
Lôi Dận liếc mắt một cái, nhìn vào đôi mắt nâu trong như nước của cô,
lại hơi mềm lòng. Tay hắn thuận thế duỗi ra, trong nháy mắt, nét dịu dàng
đã thay thế sự thâm trầm vốn có.
“Khê nhi, không cần hơn nữa…” Hắn cúi đầu, giọng nói dừng bên tai
cô. Hắn cúi đầu nói nhỏ như vậy, hơi thở nam tính cứ đảo qua vai cô.
Tim Mạch Khê đột nhiên đập nhanh hơn, da thịt nhạy cảm bị kích thích.
Cô muốn thật nhanh tránh xa hơi thở nam tính của người đàn ông này, bởi
vì hơi thở đó, đôi khi lại khiến nội tâm bản thân cô cảm thấy như lạc vào
cõi mê muội.
Nhưng lập tức, đôi môi đỏ mọng của cô đã bị đôi môi mỏng đầy lửa
nóng của người đàn ông kia áp chặt vào.
“Ưm..." Mạch Khê không thể tin được liền mở lớn hai mắt, khuôn mặt
hoa phấn cũng đột nhiên biến sắc.