TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1736

Mạch Khê càng lúc càng trở nên bối rối, theo bản năng rút tay mình về.

Những ngón tay mảnh khảnh giữa không trung rõ ràng đang run run, hàm
răng tinh tế cắn trên đôi môi căng đầy, để lại vết cắn mờ mờ. Dường như,
Mạch Khê đang muốn giải tỏa bớt nỗi bất an cùng lo sợ trong thân tâm
bằng phương thức này.

Trong bình lặng, không khí lại nổi lên những làn sóng cuồn cuộn, là sự

bối rối bất an, là một tình thế không thể nào ngăn cản. Lôi Dận vẫn giữ nụ
cười bên môi, hắn vẫn luôn bình tĩnh như vậy, như thể phản ứng của Mạch
Khê đã sớm nằm trong dự kiến của hắn. Hắn lẳng lặng nhìn sự trốn tránh
trong mắt cô, giống như một thiếu niên đứng bên bờ hồ nhìn về phía xa
xăm trong một buổi trưa, làn gió nhẹ nhàng đưa tới ý cười bên môi…

Thật lâu sau đó, hắn mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp sâu thẳm. Hắn

cho phép ánh mắt của cô tự do, nhưng không hề cho phép cô trốn tránh đi
lời nói của hắn ngay lúc này!

“Khê nhi, em biết anh đang muốn nói gì. Nếu biết, thì em cũng đã hiểu

rõ điều này không thể trốn tránh.”

“Không…tôi, tôi không biết. Tôi…cũng không muốn biết…” Mạch Khê

như một con thú nhỏ đầy sợ hãi đương cố giãy giụa, nhưng không cách nào
tránh thoát ánh mắt nóng rực kia. Giờ khắc này, cô có cảm giác mọi tâm tư
của bản thân đều bị người đàn ông với đôi mắt sắc bén kia nhìn thấu.

“Nếu không biết, thì anh sẽ cho em biết…”

“Không! Xin anh, không được nói, không được nói gì nữa! Tôi, tôi

không muốn nghe!”

“Em muốn nghe, hơn nữa, nhất định phải nghe rõ ràng cho anh!” Thái

độ Lôi Dận đột nhiên trở nên cường ngạnh, giống như tác phong vốn có
trước đây. Hai bàn tay như hai gọng kìm sắt giữ lấy vai cô, để cô không có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.